Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Những người trẻ, đừng bi quan với thế giới!

Những người trẻ... Lần đầu tiên biết yêu đơn phương một người trong vô vọng, lần đầu tiên biết khóc vì những oan ức tự dưng rơi trúng, lần đầu tiên biết ngơ ngác vì một người bạn nào đó quay lưng phản bội...

Những người trẻ...
Có thể vì đối diện với những điều chẳng công bằng, nên niềm tin bắt đầu sụp đổ. Nhưng đừng vì thế mà nghĩ rằng thế giới này hoàn toàn vô nghĩa, cuộc sống này là thứ đáng bỏ đi…
Có thể vì bị ai đó quay lưng mà trở nên tê liệt cảm xúc. Nhưng đừng vì trái tim chai sạn mà dùng con mắt thành khiến nhìn tất cả mọi người.

Đừng vì tổn thương mà căm hận, cũng đừng vì ngã quá đau mà không chịu đứng lên. Bạn biết không, có ai là không phải chịu thử thách? Kể cả những người tưởng như được số phận ưu ái, được bao người chở che, rồi cũng sẽ đến lúc, bánh xe của số phận lao vào bão tố. Cuộc đời mà, chúng ta chỉ có thể nhận lấy khi cho đi, chỉ có thể nhặt được may mắn khi đã chuốc lấy không biết bao lần xui xẻo.
Có ai đó đã từng nói: Người nào chưa từng trải qua chướng ngại, khó khăn, người ấy chắc chắn chưa thể trưởng thành, mà làm gì có ai là sống mà không trưởng thành lên?

Người trẻ chúng tôi bây giờ bi quan nhiều, tiêu cực cũng nhiều. Cuộc sống trôi đi hàng ngày trong hầu hết là phiền muộn. Chúng tôi lớn lên với quá nhiều biến động, phải tự dưng đối chọi với bao thứ phức tạp mà đôi khi suy nghĩ quá nhiều cũng khiến trái tim mệt mỏi, tâm trạng rã rời. Hoang hoải kéo dài, để rồi bỗng chốc trở nên bi kịch hóa cuộc đời.

Những người trẻ, đừng bi quan với thế giới! 1

Những người trẻ...
Vấp ngã nhiều lắm khi cái gì cũng là lần đầu tiên trải qua. Lần đầu tiên biết yêu đơn phương một người trong vô vọng, lần đầu tiên biết khóc vì những oan ức tự dưng rơi trúng, lần đầu tiên biết ngơ ngác vì một người bạn nào đó quay lưng phản bội, lần đầu tiên biết đau vì ngay cả gia đình, bạn bè, học tập, công việc,… đều tồn tại những chuyện khiến mình tổn thương.
Thực ra, xã hội càng khốc liệt, con người sống trong xã hội sẽ càng cứng cỏi. Biết nhận lấy một cái xô ngã để hóa giải nó thành bậc thang bước lên tiếp chặng đường, biết tránh một cái tát để bảo vệ bản thân, biết bước qua một viên đã tránh đường để lấy đà mà chạy.

Những người trẻ...
Còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhiều mục tiêu phải hướng tới và nhiều thứ cần phải chịu trách nhiệm đến cùng. Sống vẫn phải sống, vậy thì đừng chọn ngã lòng, hãy chọn cứng cỏi, đừng chọn vô cảm, hãy chọn niềm vui, đừng chọn bất hạnh, hãy chọn ngày càng lạc quan hơn nữa…

Dù cho thế giới lắm lúc tàn nhẫn thật, thì cũng đừng có quay đầu từ bỏ. Bởi vì đến lúc nào đó bạn sẽ thấy, bi quan với thế giới mình đang sống là một việc dại dột, nó sẽ khiến bạn nghĩ tới việc từ bỏ chính mình.

Em là tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh...

Yêu cô ấy, anh không phải đánh mất mình, nhưng anh thay đổi cuộc sống của mình, vì thế những thói quen, tính cách cũng thay đổi...


Hôm nay anh dẫn cô ấy đi cùng tới mời em dự lễ cưới. Em đánh cái nhìn thăm dò một lượt từ đầu đến chân với vợ chưa cưới của anh. Rồi có gì đó như ngạc nhiên quá đỗi trong mắt em. Anh đủ tinh tế để nhận ra điều đó.

Anh càng đủ dũng cảm để nhận ra sự thoáng buồn trên gương mặt cô ấy.
 
Cô ấy biết chúng mình là mối tình đầu của nhau. Cô ấy tôn trọng điều đó. Và nó cũng là lí do khiến anh yêu và tôn trọng cô ấy. Suốt buổi nói chuyện giữa 3 người, em không ngừng đả động tới những kỉ niệm.
 
Em còn “khéo léo” nhắc cô ấy về những thói quen, sở thích ăn uống của anh với lí do giúp cô ấy hiểu anh hơn. Em đang cố chứng tỏ rằng em hiểu anh đến từng chân tơ kẽ tóc, rằng em là người con gái đã từng chia sẻ với anh, rằng mình từng yêu nhau, rằng cô ấy là người đến sau.
 
Em là tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh...
 
Đâu cần em phải làm thế, cô ấy luôn biết vị trí của mình. Anh có cảm giác em như một con nhím bị tổn thương, xù lông lên phòng vệ. Kì lạ là ở chỗ, ngày đó, chính em là người quyết định ra đi. Vậy mà giờ đây em có gì đó như hậm hực.
 
Sau những lời em nói, cô ấy luôn giữ một nụ cười trên môi, mặc dù anh biết đó là một nụ  cười gượng gạo. Cô ấy đủ lịch sự để nói với em những lời cảm ơn nhẹ nhàng sau mỗi chỉ dẫn “thân tình” của em. Lúc đó anh càng nhận ra rằng, chính tình yêu lớn lao mà cô ấy dành cho anh khiến cô ấy có thể giữ thái độ hòa nhã đến thế. Và anh thấy mình thật hạnh phúc khi yêu và được yêu cô ấy.
 
Anh thừa nhận, mối tình đầu với em là kí ức, là quá khứ không thể nào xóa nhòa trong anh. Nhưng tình yêu với cô ấy chính là tương lai và hạnh phúc của cuộc đời anh. Mà muốn sống tốt thì người ta cần hướng về phía trước. Anh yêu người con gái ấy không phải để lấp khoảng trống mà em để lại, càng không phải là vật thế chân. Anh yêu cô ấy vì cô ấy là chính mình. Với anh, cô ấy không phải là người đến sau mà là người ở lại với cuộc đời anh.
 
Em là tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh...
 
Có thể em đã không biết rằng, những lời em nói về tính cách, sở thích hay thói quen của anh chỉ đúng là anh của quá khứ. Cái con người hiện tại mà vợ chưa cưới của anh yêu hoàn toàn không giống với con người mà em từng cho là mình hiểu rõ ấy.
 
Yêu cô ấy, anh không phải đánh mất mình, nhưng anh thay đổi cuộc sống của mình, vì thế những thói quen, tính cách cũng thay đổi. Nó phù hợp với cô ấy. Và vì vậy anh biết chắc, anh mà em nhắc tới, hoàn toàn khác với anh bây giờ - người chồng sắp cưới của cô ấy.
 
Ra về, anh khẽ khàng hỏi: “Em có chạnh lòng không?”. Cô ấy nói rất nhẹ:
 
- Không anh ạ, chị ấy là mối tình đầu của anh, nhưng em mới là vợ anh.
 
Cô ấy nói đúng. Em là mối tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh. Và đó là điều làm anh hạnh phúc nhất.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...