Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Có những ngày chẳng muốn làm gì nữa

Có những ngày chẳng muốn làm gì nữa
Chỉ muốn một mình…đóng cửa, trùm chăn
Bật radio, nghe bài hát buồn buồn
Chẳng quan tâm ngoài kia mưa hay nắng.
Có những ngày thấy lòng buồn trĩu nặng
Muốn chạy trốn đời để nhắm mắt ngủ ngon
Thoải mái, vô ưu đánh một giấc no tròn
Mở mắt ra lại thấy mình còn trẻ.
Có những ngày chỉ thấy mình đơn lẻ
Muốn có ai bên…được khe khẽ xoa đầu
Nói đừng nghĩ nhiều, rồi sẽ chẳng sao đâu
Lại cười tươi tếu vài câu chuyện phiếm.
Có những ngày niềm vui không xuất hiện
Mà nỗi buồn cứ khiến mắt ta sâu
Chẳng biết đi đâu để có thể bắt đầu
Tìm bình yên trong những câu chuyện nhỏ.

CÓ NHỮNG…

 Có những thứ tưởng chừng như vô giá
Nhưng đôi khi bỗng chốc hóa tầm thường
Có những người đang hết mực yêu thương
Chỉ một câu rồi đường ai nấy bước.
Có trái tim đã chứa nhiều vết xước
Vẫn âm thầm khao khát được rung lên
Có trái tim thật sự rất yếu mềm
Lại giả vờ gồng mình lên mạnh mẽ.
Có những người ta chưa bao giờ kể
Lại nhớ thương lặng lẽ đến cuối cùng
Có những người luôn miệng nói nhớ nhung
Nhưng thật ra trong lòng không rung động.
Có những người ta vẫn luôn hi vọng
Lại làm ta tuyệt vọng đến ê chề
Có những người ta chẳng hứa sẽ về
Lại một đời vẫn u mê chờ đợi.
“Một vạn lời nói, một vạn hành động, một vạn món quà từ người mình không yêu cũng không bằng một nụ cười, một cái xoa đầu cưng chiều của người mình yêu. Cảm động thì vẫn là cảm động, mà không yêu, thì vẫn cứ là không yêu.”

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...