Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Có ai yêu thương em hơn em yêu thương chính mình?

Biết bao nhiêu người đã tổn thương, biết bao nhiêu sự thật khốc liệt diễn ra bởi vì những lần thử thách và đánh đổi. Thà em đừng tin vào việc đó, còn hơn là bị nó làm lao đao.

Em đã từng nói với tôi, hay là một lúc nào đó đột nhiên biến mất, để xem xung quanh có bao nhiêu người thật lòng quan tâm tìm kiếm em...
 
Em đã từng nói với tôi, hay là một lúc nào đó thử hủy hoại bản thân một chút, thử sống buông thả và trượt dài ra khỏi quỹ đạo một chút, xem có bao nhiêu người cuống cuồng lo lắng cho em…
 
Em đã từng nói với tôi, hay là phó mặc bản thân cho một ai đó, để rồi thử xem người ấy có thật lòng yêu thương em hay không…
 
Bởi vì chúng ta vốn dĩ luôn cảm thấy bất an khi đối diện với lòng người sâu như biển mò mẫm mãi cũng không thấy đáy, chúng ta không thể đo đếm, càng không thể nhìn thấu, chúng ta càng không biết có bao nhiêu người là thật lòng yêu thương chúng ta.
 
Chúng ta vô vọng, chúng ta sợ hãi nỗi cô đơn mỗi khi quạnh quẽ nghĩ về yêu thương.
 
Chúng ta lo lắng, chúng ta kỳ vọng, bởi vì nếu cuộc đời không có lấy một người thật lòng quan tâm đến mình, sẽ đáng buồn biết bao.
 
Có ai yêu thương em hơn em yêu thương chính mình? 1
Nhưng kể cả có như vậy thì xin em cũng đừng mang bản thân ra thử thách. Em sẽ lại thất vọng thôi, bởi vì ngoài em ra, chẳng ai có thể yêu thương em hơn em yêu chính bản thân mình!
 
Mọi thử thách đều sẽ phải nhận lấy một sự trả giá tương xứng, bởi vì nếu kết quả không như mong muốn, chỉ e rằng em sẽ bị tổn thương.
 
Trên đời này còn có ai đó yêu thương em hơn em yêu bản thân mình sao? Người đó lo lắng cho em, trân trọng em, và muốn em được hạnh phúc hơn là em mong muốn những điều đó cho mình, có hay không?
 
Sinh mệnh của mỗi người chỉ có một, nên ai cũng phải tự bảo toàn và quý trọng lấy nó. Vô vàn mối bận tâm trong cuộc sống, những sự chọn lựa, muôn nẻo đường để đi, biết bao trách nhiệm phải gánh. Vậy mà em vẫn tin rằng có người vì em như thế hay sao?
 
Biết bao nhiêu người đã tổn thương, biết bao nhiêu sự thật khốc liệt diễn ra bởi vì những lần thử thách và đánh đổi. Thà em đừng tin vào việc đó, còn hơn là bị nó làm lao đao. 
 
Tin tôi đi em, cuộc sống của em, con người em, chỉ có em là yêu thương nó nhất. Bất cứ ai đều không thể, và kể cả có người yêu em sâu đậm đi chăng nữa, cũng không thể đem tình cảm của người ta ra để đo đếm, rằng người ta đã yêu em hơn em yêu bản thân mình hay chưa.
 
Có ai yêu thương em hơn em yêu thương chính mình? 2
Cô gái ngốc nghếch của tôi, ai chẳng có cuộc sống riêng, và ai cũng mang trong mình những mục tiêu cần theo đuổi, em có thể vì một lúc nào đó mà buồn vì cảm thấy bị bỏ rơi, vì một lúc nào thất vọng vì cảm thấy chẳng có ai bên cạnh, vì một lúc nào đó tinh thần sa sút vì cảm thấy cô đơn. 
 
Thế nhưng, chỉ có thể là tự bản thân em mới biết cách nhấc mình ra khỏi, chỉ bản thân em mới có thể khiến em vui vẻ, hạnh phúc, chỉ có em mới tự nâng được mình dậy, và tiếp tục sống, và tiếp tục đi, và tiếp tục kỳ vọng.
 
Đừng trông đợi vào sự quan tâm từ người khác, cũng đừng hy vọng ai đó sẽ luôn luôn kịp thời ở bên để yêu thương em, bởi vì họ cũng có cuộc sống của riêng mình, họ không thể biết lúc nào em buồn, lúc nào em cần chỗ dựa, cần điểm tựa để nghỉ chân. Tất cả, chỉ riêng em biết, và việc chờ đợi sự chú ý từ người khác là quá muộn.
 
Đứng lên đi em, và tự hỏi bản thân mình, có ổn hay không?

Tình yêu có phải tất cả đâu?

Tình yêu chỉ là thứ khiến người ta phải chịu đựng dày vò mỗi lần đơn phương một bóng hình nào đó, là những quanh quẩn bế tắc mỗi lần trái tim lạc nhịp, là những lần rơi nước mắt, đau ngực trái vì nhớ nhung hay tủi hờn.

Thực ra cái chúng ta cần điều khiển chỉ là suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Điều này mặc dù khó nhưng cũng không phải là không thể. Thất tình cũng rất đau khổ, nhưng chúng ta không thể vì thế mà chôn vùi cuộc đời mình, tuổi thanh xuân của mình, càng đừng vì thế mà tự làm mình tổn thương.
 
Đúng vậy, nếu không có tình yêu thì cô đơn lắm, nhưng chẳng phải là chúng ta vẫn có thể sống tốt sau những chia ly, tan vỡ hay sao? Có chăng chỉ là vấp ngã một lần thật đau, nhưng vẫn có thể đứng dậy làm lại một lần nữa. Còn sống là còn cơ hội, rồi ai cũng sẽ tìm được người tình nguyện đi cùng mình cho đến hết cuộc đời này thôi.
 
Vậy thì, tình yêu có phải là tất cả đâu?
 
Tình yêu chỉ là thứ khiến người ta phải chịu đựng dày vò mỗi lần đơn phương một bóng hình nào đó, là những quanh quẩn bế tắc mỗi lần trái tim lạc nhịp, là những lần rơi nước mắt, đau ngực trái vì nhớ nhung hay tủi hờn.
 
Chúng ta không thể điều khiển hay kiềm tỏa cảm xúc của bản thân mình, dẫu có mạnh mẽ và lý trí thế nào rồi cũng sẽ có lúc yếu mềm hay gục ngã. Chỉ có điều phải biết cách đứng lên, để rồi hiểu rõ một sự thật khốc liệt rằng, ở đời này làm gì có sự tồn tại nào là vĩnh cửu.
Không yêu ở thời điểm này đâu có nghĩa là sẽ mãi đơn độc? Mất một mối tình dù đau khổ nhưng cũng đâu có nghĩa là bạn sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc thêm lần nữa. Cuộc đời luôn trả công thích đáng đối với những ai có thể sống cứng cỏi mạnh mẽ hơn mỗi khi đi qua khó khăn, trải qua chia ly, đổ vỡ. Chỉ cần tìm kiếm, bạn sẽ thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình.
 
Ừ thì, tình yêu có phải là tất cả đâu?
 
Đừng nên vì nó mà quá dày vò bản thân, đừng nên vì nó mà tước bỏ đi quyền hưởng thụ cuộc sống của chính mình. Mất đi tình yêu cũng buồn, nhưng hãy nghĩ rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ, chúng ta còn rất nhiều người để yêu thương.
 
Những người trẻ bây giờ nghĩ đến buông xuôi nhiều quá, chúng ta không dám đứng lên sau vấp ngã, hoặc không có dũng khí để đứng lên. Chúng ta chỉ biết than vãn, chỉ biết chìm trong nỗi buồn đau thế hệ, chỉ biết chùng chình đứng im không chịu bước lên phía trước, và chỉ biết ôm trái tim tự cào toàn vết nứt để đối diện với cuộc sống này.
 
Kỳ thực, ai chẳng phải chịu đau khổ hay tổn thương. Cuộc đời có bao giờ hoàn hảo đâu, bất cứ ai cũng sẽ đều trải qua hết những chuyện đau lòng. Tình yêu chẳng phải là tất cả, chỉ mong tất cả các bạn hãy sáng suốt, đừng vì mất đi nó mà từ bỏ tất cả mọi thứ của mình.

Phải rồi, mình đã chia tay!

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.

Phải rồi Mình đã chia tay
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.
Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".
Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.
Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.
Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.
Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!
Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?
Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:
"Tối nay có trăng kìa anh!"
Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.
Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...
Em luôn hỏi:
"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"
Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!
Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.
Anh không nhận ra...
Nên anh đã để em ra đi...
Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.
Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...
Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...
Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.
Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...
Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.
Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.
Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!
Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...
Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.
Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:
"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"
Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?
Phải rồi, mình đã chia tay!

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình ...



Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe".  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.



Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...
Trịnh Công Sơn (1996)


Hãy trân trọng cô ấy

Vì cô ấy không phải em, chưa từng làm anh đau, chưa từng gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.

Ngày bên nhau, em và anh đều mong một kết thúc tốt đẹp viên mãn cho cả hai ta. Tương lai tươi đẹp luôn được tô vẽ bởi quá nhiều mộng tưởng và hi vọng. Thế nhưng sau những chắp vá loang lỗ giữa những bất đồng và lầm lỗi, chúng ta đã đi quá xa. Yêu, đôi khi không còn đủ.
 
Ngày em đi, em để lại nỗi đau quay quắt khiến anh dường như chẳng thể nào đứng vững mỗi khi lướt qua nhau. Em biết và em tin nỗi đau khi ấy mang dáng dấp của một tình yêu tuyệt đối và chưa hề thôi nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp tương lai.
 
Quên một người chưa bao giờ là điều dễ dàng…
 
Thế nhưng anh ơi, quá khứ đã trôi xa, yêu thương đã phai và tình cảm cũng bạc màu. Vậy sao anh không trân trọng cô ấy – hiện tại của anh?
 
Hãy trân trọng cô ấy! Người ta bảo rằng hãy xem cách một cô gái nhìn người con trai mà biết được tình cảm thật chất chứa trong lòng. Và thẳm sâu trong đôi mắt ấy, em thấy một tình yêu tràn đầy, trong suốt và mãnh liệt.
 
Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy là người bên cạnh lúc anh cần, lắng nghe lúc anh chia sẻ. Và khi đã yêu thật lòng, con gái luôn trao một tình cảm vô điều kiện, vững lòng không biến chuyển.
 
Hãy trân trọng cô ấy! Vì em thấy người con gái đó đang mang một nỗi đau hao hao với anh khi ấy… Sự bất lực và chỉ có thể yêu nhiều hơn từng ngày, dù tình yêu đó như bụi xương rồng nhiều gai, muốn ôm chầm lấy là phải chịu những vết đâm đau đớn không lành.
 
Hãy trân trọng cô ấy! Vì quá khứ đã phủ rêu xanh ngắt, ố hoen vàng úa cả những kỷ niệm. Đồ cổ càng lâu càng quý, rượu càng cũ càng ngon. Thế nhưng người đã xưa, tình đã nhạt thì chỉ là hòn đá cản chân hiện tại tìm kiếm được hạnh phúc.
 
Hãy trân trọng cô ấy! 1

Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy là hôm nay và biết đâu còn là ngày mai của anh nữa. Chẳng ai đi mà cứ mãi ngoái đầu lại phía sau, chẳng ai sống mà cứ nhìn mãi về những ngày cũ. Yêu hiện tại chính là tôn trọng tương lai, cho hiện tại một con đường chính là cho tương lai một cơ hội để yêu thương.
 
Hãy trân trọng cô ấy! Vì dù có thể một lúc nào đó anh hoặc cô ấy nhận ra chẳng thể sánh bước cùng nhau nữa thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Đừng để ngày sau phải nuối tiếc hay nhủ rằng “giá như…” chỉ vì sự vô tâm và ích kỷ ở hiện tại.
 
Hãy trân trọng cô ấy! Đừng sống mãi cho quá khứ nữa! Đừng vì những điều không thể thay đổi mà mất những thứ đáng phải trân quý! Quá khứ không thể trở thành hiện tại, nhưng hiện tại này rất có thể sẽ trở thành quá khứ một lần nữa!
 
Hãy trân trọng cô ấy! Cũng là trân trọng trái tim mình. Cho nó một cơ hội, cho bản thân một lần thử mở lòng đón nhận tình cảm chân thành. 
 
Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy không phải em. Chưa từng làm anh đau, chưa từng gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.
 
Giữ lấy những thứ mình yêu thương vì biết đâu chừng đó là cơ hội cuối cùng! 
 
Về đi anh... Cô ấy yêu anh nhiều lắm!

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...