Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

“Tôi luôn cảm thấy khổ sở khi nhìn những mối quan hệ của mình đi đến hồi kết mà không biết phải làm gì. Có người trách tôi sao không cố gắng níu giữ lấy, tôi chỉ muốn hỏi, trên đời có điều gì tàn nhẫn hơn một trái tim đã đổi thay. Người ta giờ đã khác rồi, tôi cũng đâu còn như xưa, tôi còn có thể làm gì đây, tôi có tư cách gì đây. Nếu có thể níu chặt lấy người ta và gào khóc như một đứa trẻ: “chúng ta trở về như trước đây đi” và mọi chuyện diễn ra y như vậy… Nếu có thể như vậy…

...Chúng ta như những tiểu hành tinh đơn độc, tình cờ gặp thấy nhau trong dải ngân hà rộng lớn này, thân thiết và vui sướng, nhưng lại không biết rằng mỗi một giây ngắn ngủi trôi qua, chúng ta cũng dần di chuyển cách xa nhau rồi. Tôi vẫn nhìn thấy bạn ở đó, trong tầm mắt tôi, nhưng tim của chúng ta từ khi nào đã cách xa nhau hàng ngàn km. Rồi bạn và tôi cũng theo quỹ đạo của mình mà lướt qua nhau, chỉ để lại những câu hỏi dở dang và vụn vỡ kỉ niệm, theo thời gian dần nhạt nhòa khiến ta mỗi lần nhớ đến lại thấy chua xót.

Thân thiết đến vậy, chúng ta cũng không làm gì sai cả, tại sao cuối cùng vẫn xa nhau?”

- Sưu tầm-

Đàn ông nên tìm cho mình một mục tiêu, lập cho mình một kế hoạch. Để mỗi sáng không phải loay hoay tự hỏi "Hôm nay ta là ai, hôm nay ta làm gì?". Đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích.

- Nepp

"Nếu One Piece dạy cho bạn làm thế nào để theo đuổi ước mơ thì Gintama chỉ cho bạn làm thế nào để sống ngay cả khi những ước mơ tan vỡ."
from Weibo

"....Người đó cũng như bầu trời trên cao, nhìn thấy được nhưng không bao giờ chạm vào được, nếu ham muốn giữ lấy cho riêng mình ắt hẳn nhận nhiều đau thương..."
_Gemini_
 
 
 
Tất cả các cô thông minh đều hiểu rằng con gái phải ngoan. Tất cả các cô cực kỳ thông minh đều hiểu phải nâng ngoan lên một tầm cao mới, đó là hư một cách ngoan...

Biết hút thuốc lá để trang điểm chứ không hề nghiện, biết uống ly rượu để má ửng hồng nhưng không bao giờ say, biết khiêu vũ cuồng nhiệt nhưng không bao giờ ngã, dám đi khuya, dám trèo vào cửa sổ nhưng cũng dám trèo ra ngay lập tức, luôn luôn là những phẩm chất “Hội các thiếu nữ được ngưỡng mộ khuyên dùng”. 

Đàn ông đã tự tạo cho mình rất nhiều cái quyền, trong đó có quyền hư hơn phụ nữ, và quyền ấy luôn luôn được nhiều anh sử dụng hết công suất ở các quán bia, các quán Karaoke và Mát xa. Cho nên nói bình đẳng nam nữ thì đừng nói chung chung, mà phải nói cụ thể, con gái cũng có quyền hư ngang với con trai thậm chí hư hơn một chút cũng được vì tuổi trẻ của nữ quá ngắn. 
- Lê Hoàng -
"-Hả? Không! Anh chỉ rủ em đi café thôi, mình là bạn mà! -Làm bạn xong thì có làm tình không? -Không! Nhưng…nếu mình hợp nhau, có thể tiến tới làm người yêu thì… -Vậy cuối cùng là đi café rồi có làm tình không?"
Dạo gần đây các facebooker đang đua nhau share một bài viết kiểu “triết lý” dành cho các cô gái cô đơn và cảnh tỉnh những cô nàng nhẹ dạ trước những cạm bẫy vô hình mà đàn ông giăng mắc. Câu chuyện có nội dung như thế này, xin được trích đăng nguyên văn:

“- Mai em rảnh không mình đi café nhé?
  • -Xong có làm tình không?
  •  
  • -Hả? Không! Anh chỉ rủ em đi café thôi, mình là bạn mà!
  •  
  • -Làm bạn xong thì có làm tình không?
  •  
  • -Không! Nhưng…nếu mình hợp nhau, có thể tiến tới làm người yêu thì…
  •  
  • -Vậy cuối cùng là đi café rồi có làm tình không?
Bạn đừng vội giật mình khi đọc đoạn đối thoại này. Thực ra trên đời này hiếm có ai rủ bạn đi café không mục đích. Tôi đang nói đến những anh chàng không thân thiết, một ngày nào đó bỗng dưng rủ bạn đi chơi. Không có lý do nào hợp lý đâu, rảnh à? Đi tâm sự à? Đi cho vui à? …chẳng phải cuối cùng để lấy được cảm tình của bạn rồi đưa bạn lên giường đó sao? Thế nên, con gái ạ, có thể bạn đang rất cô đơn, nhưng đừng vì thế mà dễ dàng cho mình một cuộc hẹn không rõ ràng mục đích. Hôm nay, bạn có một cuộc hẹn. Mục đích của bạn là gì?”
Đọc xong câu chuyện hàng chục nghìn like và share này, tôi xin dành một tràng pháo tay nghiêng mình kính cẩn trước tư duy “sâu sắc như cơi đựng trầu” của nhân vật nào viết ra câu chuyện rất rẻ tiền này. “café xong có làm tình không ư? Cuộc hẹn có mục đích ư? Đàn bà cô đơn thì không nên đi với đàn ông đi café vì sau đó họ sẽ lấy lòng bạn để rủ bạn lên giường ư? Lên giường là câu chuyện gì ghê gớm lắm, kinh thiên động địa lắm kể cả là với hai con người đã trưởng thành và có tình cảm với nhau ư? Triết lý gì vậy? Ở đâu ra cái kiểu đàn bà hằn học, nhìn đàn ông như thể một giống đực chỉ biết động cỡn và làm tình một cách bản năng với giống cái vậy?
Này cô em! Có thể cuộc đời em đã gặp phải một (hay hơn một) gã đàn ông chẳng ra gì, thế nên em mới ném hằn thù vào cuộc đời và nâng nó lên thành “câu chuyện cảnh giác” cho những cô gái khác như vậy! Có thể có gã nào đó rủ em đi café, em phải lòng gã, lên giường với gã rồi gã rũ toẹt em như một món hàng phế phẩm, nhưng điều đó không có nghĩa là đàn ông ai cũng như gã, ai cũng mời em đi café chỉ để lên giường làm tình với em, cô em ạ! Nếu muốn làm tình, chúng tôi có thể đi chơi gái, sòng phẳng, rạch ròi, không phải mất thời gian đò đưa, café cà pháo gì cho mệt! À mà có thể em lại phản biện “đi chơi gái thì là loại đàn bà rẻ tiền, đàn bà có thể mua được phải không? Đàn ông các anh cũng chỉ là loại hạ lưu thế mà thôi…”  thì tôi cũng xin thưa với em rằng, nếu gái là loại đàn bà rẻ tiền có thể mua được thì em là loại đàn bà gì mà chỉ cần một chầu café là có thể lên giường?
Đàn bà sinh ra là để được yêu, không phải là để hằn học với cuộc đời và đổ vấy cái đen đủi của mình cho đàn ông. Và nếu như em chẳng may vớ được gã đàn ông chẳng ra gì thì cũng đừng nên oán thán và đổ lỗi cho phận hồng nhan, bởi vì đúng – sai là do em lựa chọn. Chẳng bao giờ có gã đàn ông nào rủ em đi café rồi bắt em phải lựa chọn em phải lên giường và làm tình với gã cả. Em cô đơn hay không cô đơn không có nghĩa là em phải giới hạn sự lựa chọn của mình. Đàn ông – quyền của họ là tán tỉnh và chinh phục, còn quyền của em là chấp nhận hoặc từ chối, em còn có cả quyền chấp nhận một cách tự nguyện và từ chối một cách kiêu hãnh đầy tự tôn mà chẳng có gã đàn ông nào dám thiếu tôn trọng em nữa kia, tất nhiên là nếu như em đủ sâu sắc để khiến đàn ông họ trọng thị em, ngưỡng mộ em…
 Nhưng em ạ! Cái cách mà em đang cô đơn, em hoang mang, em đau khổ, em hoài nghi…nó che mờ hết cái lý trí mẫn tiệp của em rồi cô gái! Thế nên cái cách mà em nhìn nhận một người đàn ông đến với mình chỉ để lên giường và làm tình tức là em đã tự hạ giá mình xuống mức thấp nhất rồi đấy! Con người ta luôn luôn có nhu cầu chia sẻ, giao tiếp là từ khóa duy nhất khiến chúng ta khác biệt với loài vật. Nói - là cách để chúng ta hiểu nhau, là hiểu nhau chứ không phải là để ham muốn lên ngôi và làm tình! Tôi đang tưởng tượng đằng sau những lời cảnh giác chua chát lý trí kia là một người đàn bà nhẹ dạ, vấp ngã lên vấp ngã xuống, ngập ngụa trong những bữa hẹn hò café với mục đích là lên giường, rồi vỡ nát, rồi hằn học, rồi cảnh giác, rồi chìm vào cô đơn đến thống khổ, bi kịch! Một người nhiều nỗi đau mà không thể giải thoát như em thì không bao giờ có thể đem lại một chân lý sáng suốt nào cho người khác đâu cô em ơi!
Người ta chỉ có thể đúc kết ra một bài học đúng đắn khi người ta đi qua giông bão một cách an nhiên, bình thản! Mà những con người ấy, họ nhìn đời thái lai lắm, không bĩ cực như em đâu cô gái thiếu sáng suốt ạ!
Nhắc lại, đàn ông chúng tôi luôn luôn có nhu cầu tán tỉnh, hẹn hò, chinh phục, yêu thương, bảo vệ, trân trọng người phụ nữ của mình. Dù người con gái đó chúng tôi hẹn đi café không mục đích hay có mục đích, thì điều chúng tôi hướng đến vẫn là sự giao tiếp, sự thấu hiểu, sự chia sẻ. Làm tình không phải là cái đích của một buổi hẹn hò café, à mà có nếu như cô em nào đó luôn sẵn sàng hỏi chúng tôi câu hỏi “café xong có làm tình không?” bởi vì dễ thế, rẻ thế thì tội gì mà không đi? Nhưng mà làm tình xong rồi thì đừng lên mạng kể lể và viết "triết lý" hận đời “sâu sắc” kiểu bắt đền thế này nữa nhé, vì rõ ràng là em muốn chúng tôi đối xử với em như vậy mà…
Này cô gái tưởng mình sâu sắc, một lần nữa xin em hãy mở lòng ra, bao dung với chính mình, tha thứ cho người, cho đời, và cho cả lỗi lầm phải trả giá của chính mình đi, chỉ có thế em mới thoát ra khỏi cái mớ bòng bong không lối thoát này! Cuộc đời này còn nhiều người tử tế lắm, em cứ sống xứng đáng đi, yêu đời yêu mình đi, rồi em sẽ được đời yêu lại! Lúc yêu đời rồi, có khi em lại mời tôi đi café ấy chứ…và xin lỗi, tôi không có ý định đi café xong thì làm tình với em đâu, vì tôi không có cảm xúc với những người đàn bà sâu sắc nửa vời…

Lâm Anh
(Theo Congluan)
"Có những chuyện có mơ cũng không thể ngờ.
Và có những việc, có chờ cũng không bao giờ xảy ra..."
"Cuộc đời cũng giống như facebook. Mọi người like status của bạn, nhưng không ai giải quyết giúp bạn cả, vì họ còn đang bận cập nhật status của mình..."
- ST -
Bóng nhỏ liêu xiêu đổ dài trên con đường nắng gắt. Bụi Sài Gòn ngập trong phổi nó, tràn ngược dọc lên hai bên khí quản mang theo những cơn ho sặc sụa kéo dài. Ngày chào đời, chắc có lẽ nó cũng trắng hồng hào như bao bé trai khác nhưng nay nước da đó đã ngả màu cháy nắng. 
‘’Chú, chú mua vé số đi chú! Vé số chiều xổ trúng đặc biệt cưới vợ chú ơi!’’. 
‘’Tao già dữ vậy sao mày?’’.
‘’Anh, anh mua giùm em tờ vé số nha?’’. Nó trở mặt còn nhanh hơn đàn bà đổi tính. 
Thôi thì anh cũng mua, biết đâu trúng thì có tiền cưới vợ thật, dù chưa tìm ra người để cưới. Kết thúc một khúc nhạc dạo vui cho một câu chuyện đời không dài, nhưng đủ buồn. Nó là con của một thằng nghiện và ông chủ quán café còn đồn mẹ nó làm điếm. Ổng nói con điếm đó nay hết sức lao động rồi, nằm nhà giặt giũ, nấu cơm. Còn nó, cái thằng bé mười hai tuổi ấy phải lao động hàng ngày, kiếm tiền, nuôi thân và nuôi mẹ.

Anh nghĩ ổng nói đúng hết, trừ mỗi việc gọi nó là ‘’ thằng bé’’, anh nghĩ nó là đàn ông. Đủ đàn ông rồi. Trưởng thành rồi. Mọi người quen việc đánh giá cái sự trưởng thành bằng số tuổi sinh học. Anh thì không nghĩ vậy.

Hàng ngày, hàng trăm, hàng ngàn thằng được gọi là đàn ông ở xã hội ngoài kia, lớn hơn nó cũng mười mấy tuổi đời,sáng cúp học café, trưa chiều lang thang quán net đánh game, tối lại bar, pub, gái gú. Cha mẹ của mấy thằng được gọi là đàn ông ấy có khi còn hàng ngày vác cuốc ra đồng. 
Và rồi tụi nó còn cho mình là đàn ông khi chở người yêu đi nhà nghỉ hàng đêm?
Vào năm 18 tuổi, tình yêu không có chuyện đúng sai. Nhưng vào năm 25 tuổi, bạn nên bắt đầu tin tình yêu mang đến những người đúng và sai cho cuộc đời bạn.

-Phan Ý Yên-

Ngày trước cứ nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng kiên trì thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Sau này, khi trưởng thành rồi mới hiểu, thì ra biết buông bỏ mới chính là mạnh mẽ.
"Một lý do khiến cho chúng ta luôn cảm thấy bất an là do chúng ta luôn so sánh cuộc sống hậu trường của mình với hình ảnh trên sân khấu của cuộc đời người khác... Vì thế, hãy luôn nhớ rằng "tâm an vạn sự đều an, tâm bất an, vạn sự bất bình"


Yêu - đôi khi cũng chỉ là một kiểu làm tổn thương lẫn nhau. Kẻ tàn nhẫn chọn cách làm tổn thương người khác. Người thiện lương thì chọn cách làm tổn thương chính mình...
"Phải chăng, khi người ta đã thật sự thương một ai đó, đến một giới hạn nào đó, thì người ta chỉ muốn thấy người mình thương được vui và hạnh phúc; Khi ấy, những cái khác không còn quan trọng nữa. Không nắm níu, tranh giành, không tị hiềm, hờn trách. Chỉ cần giữa những vô thường của cuộc sống này, ta vẫn còn được nhìn thấy nhau là đủ…"
Có một kiểu người, bản tính rất cân bằng.
Khi đùa vui thì chọc người ta cười muốn sặc nước, lúc làm việc thì lại nghiêm túc đến đáng sợ. Thường khá Văn nhưng cũng không dở Toán. Sống tình cảm lại chẳng bỏ lý trí. Hay mơ mộng mà vẫn biết thực tế. Bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp. Lúc cần trẻ con thì sẽ nũng nịu, lúc cần trưởng thành thì chín chắn đến bất ngờ…
Những kiểu người như vậy, trong tình yêu, khi yêu một ai, thường yêu bằng một tình yêu mãnh liệt hơn người. Nhưng một khi đã không có hoặc không còn tình cảm, thì họ sẽ lập tức rời xa, vô cùng dứt khoát lẫn tàn nhẫn, không một chút nhân nhượng nào.
Hạ Vũ

Tìm anh giữa lòng phố thị

Có đôi lần em về và ghé lại thăm
Căn nhà im lìm nằm giữa lòng phố thị
Một vài mảng rêu xanh, khung cửa sổ nhuộm màu cũ kĩ
Chắc lâu rồi chưa ai ghé về ngang.

Lá rơi nhiều và cũng vội hoang tàn
Cây cũng chẳng xanh riêng một màu của lá
Vài chú chim non về rồi lại đi vội vã
Góc trời buồn, nghe được cả tiếng gió qua.
Nơi ấy bây giờ rất gần mà cũng rất xa
Em không gọi cửa vài câu có người ra vội mở
Rồi nhoẻn miệng cười, mà đến giờ em cứ nhớ
Mấy năm rồi anh, em quên mất bao giờ?

Em có về nhưng không tựa cửa đợi chờ
Không tưới nước vài chậu cây đặt bên khung cửa
Từ ngày anh đi cây không còn vui nữa
Nên cứ cọc còi rồi cũng héo dần đi.

Em có về nhưng rồi em cũng đi
Cửa khoá im lìm, ghế đá không ai ngồi tựa
Cũng không ai tìm về nhắc lại lời đã hứa
"Anh sẽ trở về, em nhớ đợi chờ anh!"

Hôm nay trời buồn, mây không một màu xanh
Chỉ u ám rồi đợi gió về... trút nước
Anh có về lại không, làm sao em biết được
Năm tháng vô tình, sao nhớ chẳng thể vơi?

© Mỹ Nhiên – blogradio.vn 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...