Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016


Đây là cái bảng của riêng tui. 
Yêu một người là khi, ngay cả những khuyết điểm ngớ ngẩn của người đó rốt cuộc rồi cũng chỉ làm mình muốn ở bên nó hơn mà thôi.
Yêu một người là khi, người đó chỉ cho mình cây chùm ruột, và mình vui cả ngày. Xong mình kể chuyện cho bạn mình nghe, nó nói “Trời đất ơi, mày rẻ tiền quá! Có mỗi cây chùm ruột mà cũng vui” Xong mình thấy mình cũng rẻ tiền. Nhưng mà mình vẫn vui.
Yêu một người là khi, mình thấy người đó yêu người khác, mình chỉ mắc cười. Là vì mình biết nó sai bét rồi. Đời nó làm sao mà đúng được nếu không ở bên mình.
Yêu một người là khi, ngay cả trong những tình huống tệ hại nhứt đời, mình cũng cảm ơn cuộc đời đã dẫn mình đến ngày hôm nay, chứ nếu không làm sao mình gặp nó được.
Yêu một người là khi, mình có thể rất duyên dáng trước mặt tất cả mọi người trên đời, trừ người đó. Đối diện nó, mình quên hết từ ngữ. Mình chỉ còn là mình-ở-thể-cơ-bản nhất. 
Yêu một người là khi, biết nó cũng ăn cay như mình, mình thật hạnh phúc. Mà giả sử nó không ăn cay như mình thì cũng không sao. Mình sẽ bớt ăn cay lại. Thế nào mà chả được. 
Yêu một người là khi, mình biết rồi những bồi hồi hôm nay cũng sẽ qua đi, mình biết những giấc mơ sẽ đưa chúng mình xa nhau… Nhưng có điều gì làm mình thôi yêu được? 
Yêu một người là khi, mình rất yêu người đó (Dẫu mình kêu bằng “nó”, thì cũng tại mình yêu) 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...