Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Chỉ khi bàn tay không còn được ai nắm lấy, mới vội rùng mình.
Chỉ khi mái tóc không còn được ai vuốt ve, mới thấy nhớ nhung.
Chỉ khi cánh hoa tàn bên khung cửa, mới chợt nhận ra, ta đã mất nhau tự bao giờ.
Cuộc sống là một chuỗi những trách nhiệm. Giống như bát cơm và canh vậy. Mặc dù ăn mãi đến không cảm thấy hương vị gì ,nhưng ngày nào cũng phải ăn. Thậm chí có lúc cảm thấy rất khó nuốt, nhưng không ăn thì trong lòng trống trải...
Bởi thật ra, "sở hữu" là một khái niệm không hề có thật. Chúng ta chẳng sở hữu bất kì thứ gì, kể cả chính bản thân. Tất cả đều là vay mượn và thuê mướn có thời hạn, khi nào đến lúc thì trả về cho cát bụi đất trời.
Cho nên, thật hoang đường nếu cứ nằng nặc đòi sở hữu một người và gán cho họ hai chữ "người thương".
Người ta nói, thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc. Có mấy ai biết được tương lai đời mình, thế nên, phải liều mình đánh đổi. Có ai đó là một đặc ân, mất ai đó là một vấp ngã, nhưng không vấp ngã, làm sao tôi mạnh mẽ bước tiếp? Nếu không vấp ngã, làm sao tôi nhận ra duyên phận đời mình? Nếu không vấp ngã, làm sao tôi dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người khác xứng đáng? Vậy nên, nếu chẳng là của nhau, đã từng thuộc về nhau, thì hãy là một quá khứ đẹp, chứ đừng là quá khứ bi thương...

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...