Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Gửi Nokia Eseries E-63


Đã bao tháng ngày qua, mày đã ở bên tao những lúc tao vui, tao buồn, lúc no, lúc đói, lúc đi học hay ở nhà, lúc fifa hay bắn trứng. Tao cảm ơn, nhưng cho tao hỏi một câu: Tại sao tao chỉ dùng mày có được công dụng duy nhất là làm đồng hồ báo thức? :sosad:
Mày có biết là thằng đồng loại của mày, trong khi mày bảy sắc cầu vồng thì nó chỉ có mỗi hai màu đen trắng- thằng 1280 cùi bắp , nó lúc nào cũng nhận được những tin nhắn với đủ mọi emo :X>:D< mỗi đêm. Mà chủ nhân của nó là thằng bạn tao đấy, một thằng xấu trai lai cờ hó. Tại sao? Rồi cả thằng 63 Tàu của thằng bạn trẻ lai tờ râu kia nữa, nó cũng có cái bộ mặt là ảnh thằng đấy đang ôm ấp một con xinh tươi mát mẻ đấy. Tại sao? Rồi mỗi lần tao đi chơi với chúng nó, trong lúc tao chỉ biết ngậm ngùi mút từng giọt nước còn sót lại trong ly trà đá thì chúng nó hí hoáy nhắn tin với con của nợ nào đấy. Tại sao??? :cry:
Tao muốn mày thay đổi. Tao muốn mày không còn là cái đồng hồ báo thức nữa. Tao muốn mày trở thành nơi tao nhận được những tin nhắn của người ấy, nơi tao nghe được giọng nói của người ấy, nơi lưu giữ cảnh lãng mạn xếp hình...à chết nhầm bỏ mẹ...lãng mạn hữu tình giữa người ấy và tao. Tao muốn mày mỗi ngày log in facebook và viết lên wall người ấy hàng nghìn cái icon:********** nồng thắm . Tao muốn mày chúc ngủ ngon người ấy mỗi khi đêm đông giá lạnh .Tao muốn mày thay đổi, mày có hiểu cho tao không ?
Rồi một ngày nào đó, tao sẽ thay đổi được mày, tao hứa......

ĐỘC THÂN

Khi bạn có người yêu, thế giới của bạn chỉ là thế giới của hai người. Nhưng khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu rằng, thế giới đó không phải là một thế giới cô đơn mà là một thế giới rộng lớn

Khi bạn có người yêu, cuộc sống của bạn luôn được những suy nghĩ nhỏ nhặt, dỗi hờn, ghen tuông,yêu thương…Nhưng khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. Cuộc sống của bạn không chỉ giới hạn bởi những cảm xúc, mà nó còn rộng hơn rất nhiều.

Khi bạn có người yêu, bạn đã yêu, yêu rất nhiều. Nhưng khi bạn độc thân, không phải là bạn sẽ không còn yêu nữa. Nhưng tình yêu đó của bạn không phải chỉ dành cho một người mà là dành cho tất cả những người xung quanh bạn, dành cho công việc của bạn, dành cho sở thích của bạn và bạn hãy học cách yêu thương lấy chính mình.

Khi bạn có người yêu, bạn đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ mất đi người đó. Nhưng rồi khi bạn độc thân, bạn mới thực sự học được cách chấp nhận. Chấp nhận để mỉm cười, chấp nhận để đi tiếp, chấp nhận để đứng dậy, chấp nhận để nhìn cuộc sống quanh mình tươi đẹp hơn.

Khi bạn độc thân, bạn mới nhận ra rằng có nhiều thứ mình đã sai, có những việc mình chẳng bao giờ để ý, có những con người mà mình chẳng bao giờ quan tâm và có những điều hết sức bình thường mà bạn vẫn mãi phải học.

Khi bạn độc thân, phải một lúc lâu, bạn mới hiểu được rằng: “khi hạnh phúc không đến với mình, thì hãy mang nụ cười đến với người khác”.

Khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu ra một điều rằng quá khứ là bài học sâu sắc nhất , hiện tại chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã mang lại và tương lai chính là đích đến duy nhất mà bạn cần phải nỗ lực phấn đầu để có được.

Còn có rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa mà bạn sẽ thấy được khi bạn độc thân. Nhưng có một điều bạn phải cố gắng học được, đó chính là: 

Hãy hoàn thiện con người mình trước khi có một tình yêu mới và nếu đã có được hãy đừng bao giờ để mất !

Cô gái ấy cách xe bạn bao xa?

Chỉ là một câu hỏi nhỏ nhưng nó là một sự giải đáp lớn cho chính tình yêu của bạn!

Có một lần, trong những phút giải lao lãng đãng, tôi có vô tình lạc vào một forum của các anh chàng ưa sôi nổi bàn tán về công nghệ. Và trong mục chuyện phiếm, có một câu hỏi được đưa ra:

“Khi đi trên đường, xe đột nhiên bị hỏng, người yêu đi cách sau xe bạn bao xa?”

Thật tình rất dễ để trả lời cho câu hỏi đó, cứ tùy vào thái độ của người yêu mà trả lời, rằng cô ấy đi xa một quãng đủ để mọi người xung quanh không nhận ra hai người có quen biết nhau, rằng cô ấy đi không quá xa nhưng thay vì cùng bạn đẩy xe lại ra sức nghịch ngợm và dồn sự chú ý của mình vào “dế” yêu của cô ấy,…
Các chàng, các anh bắt đầu bàn tán, chuyện nhỏ nhặt ấy đáng lẽ có thể đưa ra câu trả lời sớm và nhanh gọn. Tuy nhiên có đôi phần ngượng ngùng, bởi cô gái ấy đã cách chiếc xe hỏng và anh chàng người yêu mình một quãng quá xa…
Tác giả của câu hỏi cũng là một chàng trai, là một người có cặp mắt nhìn tinh tế và dành nhiều thời gian quan sát từ phía những cặp đôi có chung số phận hỏng xe khi đang đi trên đường. Kết quả không mấy khả quan khi có mười đôi thì tám đôi chung số phận với những câu trả lời bên trên, chỉ có số ít các cô gái đủ can đảm đi cùng với người yêu, đủ can đảm khoác tay anh ấy như thể hai người đơn thuần đang đi dạo chứ chẳng có bất cứ vấn đề gì xảy ra, và hiếm hoi hơn nữa khi cô ấy dùng khăn thấm mồ hôi trên trán người yêu mình. Sự thật thì nếu xuất hiện những cô gái như thế, trong mắt các chàng trai, giống hệt như một phép màu nhiệm vậy.
Cô gái ấy cách xe bạn bao xa? 1
Và câu hỏi cũng đặt ra những băn khoăn trăn trở. Nếu chỉ là một biến cố nhỏ trên đường thôi đã khiến cô gái của bạn tìm cách đi xa bạn hơn, vậy thì những biến cố lớn hơn trên đường đời, có ai dám chắc chắn rằng cô ấy sẽ không chủ động rời xa bạn mãi mãi? Những chàng trai lại bắt đầu suy nghĩ, liệu người mình đã tìm thấy có thực sự là người mình cần tìm và có thực sự sẽ cùng mình đi hết quãng đường phía trước hay không?
Còn những cô gái, những cô gái chọn cho mình một giải pháp an toàn, có thể vì xấu hổ, vì ngại ngùng, vì không quen nên mới đi xa xa hơn một chút. Nhưng con gái vốn tinh tế mà, sao không nhận ra sự hụt hẫng nơi anh chàng người yêu khi phải dắt xe một mình nhỉ? Con gái có thể vô tư nhưng tuyệt đối không thể vô tâm, vô tình, với người mà mình yêu thương, phải vậy không?
Nếu cô nào đó lên tiếng lý giải, đừng cố để biện minh hành động của mình, lúc bấy giờ, hãy đủ chân thành và cảm thấy ăn năn, vì chàng trai của bạn đã may mắn không tìm cách bỏ rơi bạn ngay cả khi chiếc xe bị hỏng, ngay cả khi bạn đi cách xa anh ấy, ngay cả khi anh ấy có hụt hẫng ít nhiều…
Trong xã hội mà chúng ta đang sống, mọi người vẫn đòi hỏi sự công bằng và lên tiếng đấu tranh cũng như làm tất thảy mọi việc để tồn tại cái gọi là công bằng. Nhưng nghiễm nhiên chúng ta đều biết, sự công bằng chỉ ở thuyết tương đối, đâu đó người ta có kêu gọi nhưng những sự việc vẫn tồn tại âm thầm bên trong sự bất công bằng. Chuyện giữa phái yếu và phái mạnh cũng vậy. Đơn giản như chuyện xe hỏng, người con gái mặc định rằng chàng trai của mình là người cầm lái, là chủ nhân của chiếc xe, là người mạnh mẽ nên sẽ có thể một mình xử lý chuyện cỏn con ấy thôi.
Vậy là cái sự “công bằng” được đá đi xa tít, những chàng trai vẫn gồng mình dắt xe, các cô gái mặc dù không mất nhiều công sức song vẫn thấy… nên đi xa xa chiếc xe hỏng ra một chút!
Cô gái ấy cách xe bạn bao xa? 2
Con gái ạ, chúng ta là phái yếu, chúng ta được quyền kiêu kỳ, đỏng đảnh, được quyền làm duyên làm dáng, phái mạnh chẳng bao giờ lên tiếng về điều đó. Song nếu một ngày đẹp trời, khi đi cùng bạn trai và thấy xe bị hỏng, hãy thể hiện mình là một cô gái tinh tế, đủ can đảm để đi cùng chàng trai một đoạn dài kể cả chiếc xe có thể không được sửa kịp lúc, kể cả khi chàng đang lo lắng và xen lẫn một chút ngượng ngùng. Nhưng sẽ chẳng là gì cả nếu chúng ta thật tâm yêu thương một ai đó.
Điều cốt yếu trong tình yêu không phải là mong muốn làm cho nhau hạnh phúc hay sao? Một chàng trai sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều lần, cảm thấy mình may mắn hơn tất thảy những chàng trai khác khi cô gái của anh ta không tìm cách đi xa chiếc xe bị hỏng, thay vào đó điềm nhiên đi bên cạnh cùng trò chuyện với anh ấy. Và lẽ tất nhiên là anh chàng sẽ biết quý trọng hơn cô gái mình đang yêu, nhận ra được giá trị của cô gái ấy giữa bao nhiêu điều tuyệt vời lấp lánh khác. 
Vậy nên: “Cô gái ấy cách xe bạn bao xa?” có thể chỉ là một câu hỏi nhỏ, nhưng đáp án lại cho ra những câu trả lời rất lớn, câu trả lời về suy nghĩ, về cảm nhận, về cách ứng xử và về cả độ yêu thương bên trong mỗi cô gái đối với chàng trai của mình. 

Người con gái của bạn, đi cách bạn bao xa ???


Đang chở bạn gái,người yêu hoặc gấu của mình đi dạo trên phố trong một chiều cuối tuần mát mẻ... 

Nhưng bất ngờ có một Cơn mưa ngang qua khiến xe bạn chết máy. Hay một cây đinh quái quỷ nào ghim vào lốp xe.. khiến bạn chẳng còn cách nào khác ngoài dắt bộ.. 

Bạn thì hì hụi đẩy xe kiếm chỗ để vá..có đôi lúc ngoảnh lại đằng sau.. người con gái của bạn, đi cách bạn bao xa ??? 

Mình có một quán Sinh tố nhỏ,cứ sau mỗi ngày làm việc mình có thói quen ngồi quay mặt ra đường, có khi ngồi kết sổ hoặc làm lon bia với thằng bạn thân và nhìn dòng người qua lại ...

Và cũng vì lý do đó mà không biết mình đã chứng kiến biết bao cặp đôi dắt xe dẫn bộ dưới lòng đường vì nhiều nguyên nhân.

Nhưng có một điều làm mình chú ý rất kỹ : Rất nhiều trường hợp bạn nam dắt xe..còn phía sau là bạn nữ ..nhưng khoảng cách giữa 2 người thì có vẻ khá xa.

Cứ 10 là i 9 lần như vậy.. có người thì 5m, có người thì 10m, có người thì ở tít đằng xa.
Có người thì cầm điện thoại quẹt quẹt liên tục, người thì nhìn trên trời dưới đất và ra vẻ chả liên quan gì với cái người dắt xe dẫn bộ đằng trước.


Mình biết bấy nhiêu ko đủ để đánh giá một con người..nhưng cũng phần nào nói lên một chút con người họ.

Biết là lúc đó chuyện chẳng vui vẻ gì nhưng lúc khó khăn có người bên cạnh chẳng phải hơn sao ?

Mình cũng ko biết là nếu các bạn lâm vào trường hợp như vậy thì có cảm thấy tủi thân không ? và sau đó có đem chuyện như thế này để hỏi lại người con gái của mình không ? vd : sao em đi xa anh vậy ? em sợ quê à ??


Duy nhất hôm qua lần đầu tiên mình thấy bạn nam dẫn bộ còn bạn nữ đi bên cạnh còn khoác tay ng yêu mình cứ như là đi tiệc chứ không phải xe hư 
Tự nhiên nhìn họ mà mình cũng thấy vui lạ và ước thầm mình sẽ có người con gái như vậy 


Còn các bạn ? người con gái của bạn đi cách bạn bao xa ??

Khi người ấy không yêu bạn...

... Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn bạn mất đi một người không yêu mình. Nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.

Khi người ấy không yêu bạn,
 
Đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.
 
Khi người ấy không yêu bạn,
 
Xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
 
Khi người ấy không yêu bạn,
 
Tình yêu của bạn trở thành trách nhiệm của người ấy. Xin bạn đừng bao giờ tính toán rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào.
 
Đừng so đo đúng hay sai. Như thế sẽ vui vẻ. Cần phải nhớ, tình yêu giữa bạn và người ấy là đơn phương, bạn có lòng, nhưng người ấy vô tâm. Cho nên cũng không thể trách người ấy. Chỉ là yêu một người, đối tốt với một người. Vốn dĩ chính là một thứ bản năng. Xin lỗi, người ấy không có thứ bản năng đó.
 
Khi người ấy không yêu bạn... 1
 
Khi người ấy không yêu bạn,
 
Mong bạn đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Người ấy khiến bạn có cảm giác đó, vì bạn yêu người ấy. Giống như vậy, người
ấy không yêu bạn cũng không phải là do bạn không giỏi giang. Giỏi giang không phải là lý do để yêu.
 
Khi người ấy không yêu bạn,
 
Nhất định cần phải cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận. Cũng đừng cảm thấy bất bình. Ra đi. Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn bạn mất đi một người không yêu mình. Nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.
 
Xin bạn đừng nghĩ đến "vĩnh viễn". Yêu không có vĩnh viễn, nay bạn yêu người ấy sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày bạn không còn yêu người ấy nữa.
 
Khi người ấy không yêu bạn nữa,
 
Xin bạn hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về bạn.
 
Đó không phải là an ủi, mà là đời này kiếp này sớm đã được an bài như thế.

Chờ nhau một lần trong đời, có được không?

Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu…
Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.
Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.
Chờ nhau một lần trong đời, có được không? 1
Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.
Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…
Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…
Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…
Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?
Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.
Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.
Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.
Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu? 
Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút. 
Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi… 
Chờ nhau một lần trong đời, có được không?

Đéo ai quan tâm đâu..

Em, người đang cô độc, tủi thân, khóc lóc vật vã, nhục nhã ê chề.
Em, người đang hạnh phúc, lâng lâng, vui sướng tràn trề, bay cao hơn đập đá.
Em, người đang không cảm thấy gì cả và khổ sở vô cùng vì không cảm thấy gì cả.

Nếu em biết rằng đéo ai quan tâm thì em có thôi đau khổ / vui sướng / hay cảm thấy bất cứ điều gì em đang cảm thấy hay không? 

Anh nói thật đấy, không đùa. Chuyện này nghiêm trọng hơn là em tưởng. Bởi vì hình như em đang làm tất cả những gì em làm và em đang cảm thấy những gì em cảm thấy, bởi vì em cần/muốn/căm ghét/sợ hãi sự quan tâm của người khác.

Nhưng đéo ai quan tâm đâu. Người ta cũng như em, ai cũng chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi.

Hãy hiểu điều này cho thật rõ.

Chúng ta sinh ra với sáu giác quan. Chúng ta quan sát thế giới bằng cách nhìn, nghe, chạm, nếm, ngửi và tư duy. Suốt đời chúng ta có mỗi một việc ấy thôi - quan sát thế giới, nhận thức thế giới, và tìm cách hiểu cho được tại sao chúng ta lại đứng ở đây giữa thế giới. Đấy là lý do tại sao Mark Twain lại nói có hai ngày quan trọng nhất cuộc đời em, đấy là ngày em sinh ra và ngày em hiểu được tại sao.

Thế và, thực tế là đại đa số, ý anh là hầu như toàn bộ, 99,99% nhân loại xung quanh em không ai hiểu tại sao. Họ không hiểu tại sao họ lại đang đứng chỗ họ đang đứng, làm việc họ đang làm, cảm thấy thứ họ đang cảm thấy. Họ không biết mình là ai. Vì không biết mình là ai, nên họ tìm kiếm định nghĩa bản thân họ TỪ NGƯỜI KHÁC. Anh thấy tôi có đẹp không? Em thấy tôi có giỏi không? Bạn thấy mình có thú vị không? Xe mình có đẹp không? Nhà mình có to không? Con mình có xinh không? Có à, hihihi. Không ư, buhuhu.

Khi em bước vào một căn phòng (một lớp học, một nhà ga, một chỗ nào có đông người), em sẽ nghĩ ngay rằng ối, họ sẽ nghĩ gì về mình đây. Mình mặc thế này có ổn không? Trông mình có ngu không? Mình vừa ị xong nhưng không rửa tay, có ai biết không nhỉ? 

Nhưng em ạ, đéo ai quan tâm đâu. 

Chính họ cũng đang tự hỏi là họ có ổn không trong mắt em. Ai cũng đang tự hỏi là mình có ổn không TRONG MẮT NGƯỜI KHÁC. Ừ, anh biết, lố bịch bỏ mẹ đi được, nhưng kiểu nó là vậy. Có phải tự nhiên mà Satre là tuyên bố "người khác là địa ngục" đâu em.

Giờ thì em biết bí mật vĩ đại nhất của loài người rồi đấy. Thực ra còn một bí mật khác, đấy là khi em biết mình là ai, em hiểu tại sao em lại ở đây, tự nhiên em sẽ không còn băn khoăn mấy về bản thân mình nữa. Lúc đó, em sẽ quan tâm đến người khác, quan tâm thực sự, mặc kệ họ có quan tâm đến em hay không. Lúc đó, em sẽ được tự do.

Còn bây giờ, đừng buồn nữa. Đứng dậy, đi ăn cái gì ngon, xem cái gì hay, hoặc chơi cái gì thật đã. Rồi sáng mai thức dậy sau khi ngủ một giấc dài, em hãy làm ngay cái điều em đã muốn làm từ lâu mà không dám làm. Đến nói với sếp em rằng sếp ngu như lợn. Đến nói với bạn gái mà em để ý lâu nay rằng ôi em xinh vãi linh hồn hãy ngủ với anh đêm nay. Đến nói với bố mẹ em rằng em cần phải dọn ra ở riêng đây. Anh không biết em xử lý từng trường hợp cụ thể thế nào, thành công hay ăn tát, bởi vì, thực lòng mà nói, anh đéo quan tâm. 

Và đéo ai quan tâm cả. Nên em hãy cứ sống đi.

Thế nhé.

Yêu em,

Con nhện ở Miếu Quan Âm

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
***
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có một người yêu em như anh...

Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…

Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một hạnh phúc. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn, trước khi nhận ra rằng quá muộn.
 
Chẳng ai cứ đi mãi một con đường dài thật dài như thế, để rồi nhìn vào cuộc đời mình thấy chỉ toàn là đắng cay rớt xuống bờ vai từ khi nào…
 
Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…
 
… Bởi có ai biết bắt đầu một đoạn đường là ngọt ngào và kết thúc là những nỗi đau kia chứ. Bởi có ai đã từng chấp nhận làm người ngoài lề như chỉ để yêu em vậy đấy. Mong em cười để anh cố gượng mình mà sống, mong em đừng khóc để làm lòng anh đau hơn. Mong em một ngày kia sẽ có một gia đình, sẽ sinh một cô con gái bé bỏng thật xinh đẹp như em.
 
Có một người yêu em như anh... 1
Mong em sẽ có một người chồng luôn biết cách lo lắng, luôn biết nghe tâm hồn của người vợ đang thuộc về mình, luôn biết cách quan tâm dịu dàng và chia sẻ đầy sâu sắc. Sẽ là sự giả dối để nói rằng anh thực sự vui, sẽ là những nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong tim đầy chua chát. Bởi có ai thấy người mình thương yêu đang hạnh phúc với ai đó mà không đau, bởi con tim này từ bao giờ đã khóc nhiều đêm như vậy. Chọn một cuộc đời không phải là tìm một bờ vai nào đó không yêu thương để dựa dẫm, để nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu.
 
Em biết không? Anh đã thử đến với một vài người, anh đã cố dùng lòng chân thành và quan tâm họ như em. Thế nhưng anh xin lỗi họ vì anh không thể làm gì hơn là chọn cách ra đi khỏi những nơi chốn ấy, cầu mong họ sẽ không ghét anh, cầu mong họ sẽ cảm thông cho anh, cầu mong họ hiểu là anh chưa làm gì cho họ tổn thương cả, cầu mong với chỉ một vài cái nắm tay, một chiếc ôm chia ly cũng gọi là làm lòng họ cảm thấy ấm cúng lắm. Rồi cuộc đời nhân từ sẽ biết cách dựng xây, rồi một ngày họ sẽ cảm ơn anh vì anh đã cố không đến gần họ hơn và làm họ đau nhói. Vì hạnh phúc đâu đó cũng một lần là vị khách qua đường nhưng có một vài thói quen xấu. Vì hạnh phúc hay dày vò tâm trạng mới chịu hiểu rằng đâu đó có yêu thương.
 
Anh yêu em…
 
Đã bao nhiêu lần anh đã nói như vậy. Có lẽ em còn buồn và hụt hẫng vì những đoạn đường chông gai mới vừa trải qua. Anh cũng đã vất vả lắm mới có thể mang em quay về, mệt nhọc và lo âu lắm những đêm em chẳng thể nào chợp mắt ngủ ngon. Có những đắng cay hiểu con người hơn chính họ, có những nghẹn ngào mới biết ở cạnh mình còn ai. Em có thể nói anh dừng lại, có thể bảo anh đừng cố đi thêm nữa, có thể bảo anh quên em đi mãi mãi nhưng anh thì không thể nào làm được. Nhiều năm nay anh đã quen sống với cách nhớ đến em, anh đã quen nằm mơ thấy em trong từng giấc ngủ, đã quen với hình ảnh em trong mọi ngóc ngách của trái tim. Làm ơn đừng bắt anh như vậy. Anh thật sự cần em.
 
Có một người yêu em như anh... 2
 
Hôm nay ai đó có thể rất vui, ai đó có thể rất ngọt ngào vì một thanh kẹo nào đó. Những bàn tay nắm những bàn tay rất chặt, em có thể được ai đó gửi tặng một bó hoa hồng, một chiếc hộp hình trái tim, một lá thư, một vài bút tích ghi từng lời ngỏ yêu thương. Chỉ riêng anh vẫn chọn cách ngồi một mình, và vẫn những cảm xúc một mình nhắc về em thôi em ạ.
 
Không biết có thể đủ sức theo em bao nhiêu nữa đoạn đường, không biết anh có được bao nhiêu trí nhớ nữa để khắc ghi thêm tên em vào cuộc đời. Không biết anh còn đủ niềm tin và hi vọng không khi hai đứa mình cứ nhìn nhau như vậy, không biết em có thương anh hơn ngày hôm qua và yêu anh hơn một thứ tình cảm giận hờn nào đó. Mong chờ, và anh chỉ mong chờ em thôi.
 
Em không cần phải quan tâm anh sống thế nào, em không cần phải biết đời anh rồi sẽ sao. Anh chỉ cần em sống chứa chan nụ cười, anh chỉ cần em luôn hạnh phúc dù điều đó chẳng bao giờ có anh. Anh chỉ cần em là em có trái tim biết rung động, anh chỉ cần em luôn hiểu rằng mình không nên ngã quỵ và đau thêm một lần nào nữa. Bởi vì anh sẽ không chịu nổi khi nhìn từng giọt nước mắt em rơi đi như thế. Anh yêu em.
 
Giữa bao nhiêu con đường dù gai góc, dù mặn nồng hay đơn giản là thầm lặng thôi. Ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai và em yêu của anh luôn còn đó. Anh sẽ cố gắng đi hết quãng đường một trăm năm để sống vì từng biết có em luôn tồn tại. Sẽ thở từng hơi thở yếu ớt thay cho em, sẽ gánh từng nợ nần cay đắng thay cho em, sẽ đau thay cho em giảm bớt cồn cào lại, sẽ yêu cả bầu trời mà em vẫn đang giữ. Là tình yêu không biên giới, là xúc cảm chẳng có lời, là những gì anh nói hôm nay và trước đó. Anh yêu em.
 
Ngày hôm nay không hoa hồng, không bánh kẹo, không cái nắm tay, không chiếc ôm, không một nụ hôn nào cả. Thật lòng anh cũng buồn lắm, nhưng anh cũng đã quen với những cảm giác ấy mất rồi em ạ. Chờ em bình yên trở lại, chờ em xác nhận một đoạn đường có anh bên cạnh, chờ em sẽ vui hơn. Nếu chẳng bao giờ còn ngày đó nữa anh vẫn cầu mong em có được một hạnh phúc. Và hãy luôn nhớ rằng có một người luôn yêu em như anh…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...