Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

KHI NGƯỜI ẤY KHÔNG CÒN YÊU BẠN NỮA…



Nếu như…

Có một người đã từng coi bạn là cả thế giới, yêu thương bạn bằng cả trái tim và sự sôi nổi của tuổi trẻ.

Có một người đã từng âm thầm chờ đợi bạn, lặng lẽ nhìn bạn gặp gỡ và chia tay các cuộc tình.

Có một người đã từng không để người nào khác vào trong mắt, vào trong trái tim bên ngực trái, bởi vì người ấy cất bạn ở đó, đã quá đủ đầy.

Nếu như…

Có một người đã từng rất yêu bạn, giản đơn như thế…

Và nếu như người ấy không-còn-yêu bạn nữa

Xin đừng viết blog, đừng kể lể về cuộc sống của bạn mỗi ngày. Bởi lẽ người ấy sẽ không còn quan tâm nữa. Những dòng bạn viết ra chỉ là tự mình gặm nhấm lấy nỗi buồn của riêng mình mà thôi. Cái trò độc thoại này, cái trò tự khóc tự cười này, đau lòng lắm. Xin đừng viết nữa.

Đừng quỵ lụy, đừng nói ngay cả 1 lời xin lỗi hay giá như. Bạn và người ấy đến được với nhau, là do số phận an bài, mà có không đến được với nhau, cũng là do số phận đã an bài. Xin đừng làm những điều vô nghĩa. Nếu như bạn sống thật kiêu hãnh, ngẩng thật cao đầu, ít ra vẫn còn lưu lại được một ấn tượng tốt đẹp nào đó trong người ấy.

Xin bạn đừng khóc, đừng khóc trước bất kì ai. Nước mắt dư thừa lắm, rẻ rúng lắm. Bạn đừng nuối tiếc, cũng đừng than trách bản thân. Yêu chỉ là yêu, chỉ là một cung bậc thăng hoa của cảm xúc mà thôi. Bạn có thể chấp nhận những điều tan vỡ, một cách dịu dàng…

Đừng bao giờ tự hỏi tại sao, cũng đừng buồn nữa khi thấy người ấy sóng đôi bên một người khác. Các bạn chia tay, 2 người là 2 dòng kẻ song song sẽ không thể 1 lần nữa bắt nhịp cùng nhau trên quãng đời này. Mọi vui buồn của người ấy, mọi hạnh phúc hay là bất hạnh của người ấy, đã không còn liên can tới bạn nữa rồi. Bạn có thể mừng, có thể không, cho người ấy. Nhưng tuyệt đối không được đối xử tệ với bản thân mình.

Đừng gọi điện, đừng nhắn bất cứ một cái tin gì cho người ấy, dẫu rằng chiếc điện thoại bạn có nhấc lên rồi hạ xuống đến cả trăm lần. Dẫu rằng mỗi lần chạm vào máy, bạn lại dường như không kiềm chế được, mỗi lần điện thoại đổ chuông là một lần tim bạn nghẹt lại, có phải là số của người ấy gọi đâu. Xin bạn đừng trông đợi vào cái điều hão huyền sẽ không bao giờ xảy đến… Can đảm nhìn thẳng vào sự thật đi thôi, người ấy không còn yêu bạn nữa, hiển nhiên là muốn xóa bạn khỏi bộ nhớ, xóa rồi.

Xin đừng than vãn, kể lể cho bạn chung của cả 2 người nghe về tình trạng đau ốm của bạn hiện tại. Bởi vì người ấy sẽ không quan tâm đến bạn nữa đâu, xin đừng làm cho người thứ 3 phải khó xử. Bạn chờ đợi điều gì đây? Một lời ủi an vụng về à? Nghe xong bạn có ổn được hơn không? Có khá được lên không? Cho nên, xin bạn, đừng kể nữa…

Khi người ấy không còn yêu bạn nữa, hãy buông tay, hãy để phần tình cảm của bạn dành cho người ấy được trở thành một kỷ niệm ôn hòa, đừng bao giờ day dứt bởi những điều quá khứ. Chiếc áo đẹp ấy bạn có còn mặc vừa nữa đâu.

Khi người ấy không còn yêu bạn nữa, xin đừng vì thế mà đánh mất niềm tin vào giá trị của bản thân. Không có người ấy thương yêu, bạn vẫn là chính bạn, bạn vẫn giữ nguyên vẹn các giá trị của chính bạn cơ mà.

Khi người ấy không còn yêu bạn nữa, nếu chẳng may sau này có gặp lại nhau thêm một lần tình cờ ngoài cuộc sống, hãy mỉm cười bạn ạ, tất cả đã trôi qua rồi…

Có thể sẽ là rất đau đấy,

Nhưng con người ta, để trưởng thành, cần phải trải qua những nỗi đau.

để trưởng thành,
.
.
.
có khi người ta phải học cách hồi sinh từ sau những lần vỡ nát!

Người yêu cũ.

Trước khi người yêu cũ trở thành người yêu cũ, người yêu cũ rõ ràng đã từng là người yêu. Ngoại trừ gia đình, bố mẹ, anh em bạn bè, so với người lạ, người yêu luôn là người mà ta yêu nhất.


Vậy thì tại sao người ta yêu nhất, lại trở thành “người cũ mà ta từng yêu nhất”?

Vì người đó không tốt với ta?
Vì ta đã yêu người khác.
Bởi vì người đó không tốt với ta nên ta đã yêu người khác?
Vì ta không tốt với người đó?
Vì ta đã có người khác?
Bởi vì ta đã có người khác nên ta đã không tốt với người đó?

Dù là bất cứ lý do gì, người cũ vẫn chỉ là người cũ. Chúng ta trân trọng những thứ đã qua, nhưng không bao giờ được phép cho nó chạm tay vào hiện tại.

Trong tình yêu đừng có quá tham lam, yêu một người, nhưng lại tiếc một người. Việc làm tức cười đó, hại cả 2,3 người một lúc!

Tự nhiên hết yêu


- Thường khi yêu con người ta trải qua rất nhiều cảm xúc . Vui có , buồn có , ghét có . Nhưng đôi khi tôi tự hỏi có bao giờ bạn gặp tình trạng này chưa ? 
- Tự nhiên 1 buổi sáng thức dậy , tôi cảm thấy mình .....  - không còn yêu người đó nữa . Không có lí do nào cả , tôi cũng không biết tại sao . Mà tôi cũng tò mò chẳng biết được lí do gì , tự nhiên cảm thấy hết yêu người đó . Thế thôi ?! 

- Chẳng phải là có người mới , hay lay động trước 1 ai khác . Và có đấu tranh tâm lí để dằng xé tình cảm . Không có 1 chút gì hết . Không đau đớn hay sợ sệt , không mệt mỏi chán chừng , không thấy chút tội lỗi . Thấy NHỚ mà cũng thấy THƯƠNG . Mỗi thứ không còn mãnh liệt nữa , không còn 1 chút gì nghi ngờ lẫn nhau . Nhưng rồi có cảm giác băn khoăn và hồi hộp , chờ đợi bất chứ thứ gì ... - cũng không còn cái cảm giác thuộc về nhau . Thực sự là không còn cảm nhận được gì hết . Vậy chắc là HẾT YÊU . 

- Chính tôi đã từng trải nghiệm này . Nhưng chính lúc đó chúng tôi không chia tay . Mà cả 2 tháng sau thì mới kết thúc . Từ cái ngày tôi thấy mình hết yêu anh ....- cho đén cái lúc mỗi đứa mỗi nơi . Thì thứ duy nhất níu kéo tôi và anh ... tôi nghĩ là trắc nghiệm. Mà nếu bạn không tin vào chuyện tự nhiên có chuyện đó xảy ra mà không có lí do thì tôi cũng không biết giải thích như thế nào . 8 tháng trước khi chúng tôi chia tay anh và tôi lần đầu gặp nhau ở TRÀ  SỮA ở đầu phố . Tôi tự nhiên cảm thấy yêu anh như không điều kiện , không gì lí do gì cả . Rổi tôi vẫn tiếp tục yêu anh cho đến cái ngày tự nhiên tôi nhận ra rằng tôi không còn cảm giác yêu anh ấy nữa . Hình như lúc đầu , cũng không có lí do cũng không dò hỏi nhau bất cứ điều gì . Cái này tôi nói với anh là " Chúng ta hãy chia tay đi " Anh bàng hoảng , anh hỏi tôi lí do . Tôi chỉ biết lắc đầu , tôi không biết nói thế nào cho anh hiểu . Anh bảo " Cứ đưa cho anh 1 lí do nào cũng được bất cứ lí do gì cũng được cho anh 1 lí do thôi , 1 lí do thôi là đủ rồi . Nhưng mà ....- tôi biết đưa cho anh lí do nào đây . Chính tôi cũng không kiếm được 1 lí do cho mình đây . Haizzzzzz .........

- Mấy ngày sau cái ngày mà tôi nói chia tay , lúc mà anh cũng không còn ở bên cạnh tôi nữa rồi , tôi cảm thấy trống vắng , tôi cũng thấy buồn . Nghĩ lại những kỉ niệm của 2 đứa đã có lúc tôi nghĩ là tôi sai . Có lẽ tôi cũng còn yêu anh nhiều lắm . Tôi cũng đã nghỉ ra cái trường hợp hết yêu , mà đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi . Nhưng rồi tôi ại nhận ra , là tôi chỉ yêu những kỉ niệm chung của 2 đứa . Mà tình cảm tôi dành cho anh ở hiện tại và trong tương lai cũng không CÒN NỮA . 

- Ừ thì .... - chắc là tôi hết yêu thật rồi  


http://me.zing.vn/zb/dt/holyveve/20431631?from=like

Hết Yêu ...

Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm
Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?
Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?
Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.
Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
"ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông"
Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
"Đời đời kiếp kiếp" chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
"Vậy là mình hết yêu…"
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế…
st

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...