Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016


Người yêu cũ gọi. Tôi do dự rồi cũng bắt máy:
- Đầu tháng sau em cưới, anh đến dự nhé?
-Anh suy nghĩ đã.
Tôi cười giả lả, nhưng trong lồng ngực như có thứ gì đó vỡ vụn. 2 năm sau khi chia tay, tôi vẫn dõi theo cuộc sống của em. Hôm trước thấy facebook cá nhân của em đăng ảnh nhẫn cưới, tôi đã ốm mất gần một tuần. Cứ tỉnh rồi lại say, đến khi chán say rồi thì tỉnh. Ngày trước hôm em cưới, em vẫn nhắn tin cho tôi. Ngày mai anh sẽ đến chứ? Tôi không nhắn lại.
Tôi đến đám cưới lúc đại diện hai họ đang phát biểu. Những lời chúc, những lời cảm ơn qua lại, sao tôi thấy nhạt thếch và vô vị đến thế. Em tôi vẫn vậy, gầy hơn đôi chút nhưng nụ cười vẫn đủ làm tôi thấy yên bình. Tim tôi thắt lại, cô dâu chú rể trao nhẫn, rót rượu, cắt bánh và hôn nhau say đắm.
- Cô dâu xinh quá. Chú rể không biết tu được mấy kiếp mới lấy được vợ vừa xinh vừa hiền vừa đảm. Tiếng thanh niên trêu đùa nhau. Tai tôi ù đi, khóe mắt cay cay. Tôi bước vội ra ngoài, nhét phong bì vào hòm mừng, rồi ra về.
Có người nhận ra tôi là ai. Cô dâu mặt tái mét. Em thì cười ngỡ ngàng, chắc nghĩ tôi không dám đến. Tôi kệ. Đến được đây và chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của đời em, thế là đủ rồi. Quan tâm chuyện khác làm chi.
Chào nhé, kỉ niệm.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...