Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

“Nếu người tôi yêu thương gặp trắc trở. Tôi không bao giờ có ý nghĩ *hãy để họ một mình bình tâm trở lại*. Tôi sợ họ nghĩ đến những điều không hay. Trước khi họ có thể tự mình khai sáng, ít ra phải có ai đó cho họ biết, rằng họ không-chỉ-có-một-mình.”
“Tôi rất hiếm khi có cảm giác tin tưởng một ai đó. Những người sống một mình quá lâu sẽ đều như tôi. Không phải vì đa nghi hay khó tính, mà là vì không thấy an toàn. Thế giới này rất rộng lớn và xa lạ, người có thể khiến chúng ta gửi gắm lại rất nhỏ bé…”
Mỗi câu chuyện tình thường là như vậy, bắt đầu với: “Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em”, nhưng đến cuối cùng lại kết thúc bằng: “Anh chúc em hạnh phúc”.
“Yêu thương quá sinh ra gò bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị tình yêu và cái gì cũng thế, chạm đến chữ đủ sẽ chạm được hạnh phúc tròn vị.”

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...