Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016



“Trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau. Một thời gói bằng tất cả những nâng niu, những thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất. Một thời mà có sống thêm bao lần cũng không thể khiến trái tim yêu dịu dàng như thế nữa. Một thời có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi…”
– Tiểu Hồ Đồ

Kể cho các cậu nghe.
Ngày hôm nay Sài Gòn nắng ơi là nắng, nóng ơi là nóng, tâm trạng đã hừng hực rồi còn gặp bác mặt trời dậy từ 6 giờ sáng, thật muốn khóc.
Ngày hôm nay đúng là ngày đổ vỡ.
Sáng bạn mình mới vào lớp, lơ ngơ thế nào hất đổ ngay ly súp cua của đứa bàn dưới. Đứa ngồi cạnh mình thì hất đổ ly nước trên bàn. Đứa ngồi trên mình thì hất đổ chai nước của mình. Buột miệng quay qua “ Sao tao có linh cảm hôm nay sẽ là ngày đổ vỡ mày ơi!”. Y như rằng…

Đổ bể từ các kế hoạch. Mình bị như thế này bao nhiêu lần rồi, lúc lên kế hoạch rất khí thế, quyết tâm ngấp tràn, chỉ hận không thể lao vào mà làm ngay lúc đó. Rồi nhưng mà chắc quyết tâm chảy ra theo ngòi bút, viết xong vui vẻ cất đi, tới lúc về nhà, đến hẹn lấy ra thì trong bụng đã chẳng còn nổi một tí nhiệt huyết nào. Vì là ngập tràn mệt mỏi, trách nhiệm, như trong một quảng cáo nào đấy hồi Tết mình có nghe, “bây giờ chỉ muốn có thời gian để nghỉ ngơi thôi, chứ không còn nghĩ nhiều tới vui vẻ nữa”. Dĩ nhiên, mình không tới mức đó, nhưng bạn biết mà đúng không, ở một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mình sẽ bị đạp đến đáy cùng, để thấy mọi thứ đều đáng ghét thế, thế giới như quay lưng lại với mình, còn mình cũng muốn bỏ mặc cả thế giới ấy…

Đổ bể từ công việc. Rối bòng bong trong các sự lựa chọn mà mình buộc phải quyết định, và ngay trong giây phút mình không thể tìm đâu ra chút dũng cảm hay bất chấp nữa, mình sợ hãi thay đổi, sợ mình bước sai, sợ mình làm không tốt. Nhưng lại mắc lại với trách nhiệm, mình ghét chính bản thân mình vì hết đam mê nhưng không thể quay lưng ra đi, làm việc mà không còn hứng thú nữa, không còn dốc lòng được nữa. Cuộc sống đúng là chuỗi lựa chọn, nhưng không bao giờ cho chúng ta lựa chọn dễ dàng.

Đổ bể đến các mối quan hệ. Bế tắc trong việc định hướng mình sẽ đi đến đâu. Mình ngập tràn sợ hãi, sợ người ta có tình cảm với mình, sợ mình có tình cảm với một ai khác. Sợ người ta tổn thương nếu mình hờ hững, lại sợ mình tổn thương nếu cứ phải chạy theo để làm người ta vui. Sợ người ta hiểu nhầm, lại sợ người ta không hiểu. Sợ cảm giác chờ tin nhắn, sợ mình sẽ nhớ ai đó, sợ mình sẽ lại thích ai đó.
Mình cứ nghĩ mãi, làm thế nào để dừng tất cả lại được đây. Nhưng mình biết là không thể, vì mình đang sống. Vậy là mình phải chạy theo nó, chạy đến hụt hơi, chạy đến mệt rơi nước mắt.

Mình có đọc ở đâu đó, cuộc sống thật ra giống một đồ thị hình sin. Một khi đã lên đến cực điểm thì phải đi xuống. Một khi đã xuống đến cực điểm thì phải đi lên. Nên trong những lúc như vậy, mình biết mọi chuyện sẽ qua thôi, nếu không thể làm gì khác được, thì ngồi chờ đợi. Chờ một ngày hai ngày, chờ cho lòng yên bể lặng, chờ cho sóng gió nguồn cơn về với mây ngàn. Rồi lại tiếp tục sống. Rồi lại tiếp tục cố gắng. Chuyện đời không thể tiên đoán, càng không thể ngạo nghễ, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng mà thôi.

Tóc mình đã cắt ngắn, son môi cũng đã đổi. Chờ đợi ngày mai, khi những vụn vỡ này có thể được hàn gắn…

Mình đùa đấy, mình đi mua băng keo đây.

- Min -

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...