Thứ Năm, 28 tháng 11, 2019




Tuổi trẻ, người ta dễ cuồng si, người ta cũng dễ sầu bi .

Ngày còn trẻ, cứ ngỡ một cuộc tình là cả cuộc đời, cứ thế cuồng nhiệt yêu, cuồng nhiệt dâng hiến, nghĩ rằng nếu chẳng có tình yêu đó thì cũng không thể nào sống được. Sau này mới nhận ra, thất nghiệp mới chết, thất tình không sao !

Ngày còn trẻ, bao nhiêu đam mê, rồi cứ thế, cố chấp theo đuổi. Thất bại nối tiếp thất bại, vẫn không chịu bỏ cuộc. Sau này mới nhận ra, đam mê thôi chưa đủ, có năng lực và phải phù hợp mới được !

Ngày còn trẻ, nghĩ rằng tuổi trẻ chẳng đôi lần thắm lại. Thế là cứ mặc nhiên mà sai. Sai hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có ngày cái sai ấy đi quá xa, chẳng thể nào cứu vãn nổi, bao nhiêu điều mà ta trân trọng cuối cùng cũng rơi vào niềm tiếc nuối. Sau này mới nhận ra, tuổi trẻ à, hư thôi đừng hỏng .

Ngày còn trẻ, quyết tâm theo “chủ nghĩa xê dịch”, phải đi thật nhiều nơi, mở mang tầm mắt và trí tuệ. Sau này mới nhận ra, chúng ta có thể đi nhiều nơi, rốt cuộc cũng chỉ có một chốn để về, đó là nhà .

Ngày còn trẻ, mới biết 1 mà cứ nghĩ mình đã biết 10, huênh hoang ngạo mạn với người, với đời. Mãi sau này mới nhận ra, hoá ra ta cũng chỉ là “ếch ngồi đáy giếng”, chỉ là hạt cát vụn nhỏ trước cả vũ trụ bao la .

Nhưng...
Tuổi trẻ mà, cứ cuồng si đi. Nhưng “hư” thôi, đừng “hỏng”.
Tuổi trẻ mà, cứ sầu bi đi. Thế mới thực là ta đã nếm trải cuộc đời.
Tuổi trẻ ấy mà, người ta dễ khùng điên, người ta cũng dễ bình yên 😉

Ảnh: vtt.0601

Nguồn : Fan Page : Hà Nội 


Thời tiết này, bỗng dưng lại có vài kẻ điên đòi rũ bỏ hết tất cả mà lang thang hoài trên phố...

Cũng được thôi, khi cái lạnh của mùa đông là cái lạnh của thứ cảm xúc cô liêu, bất cần.
Người ta lấy cái “mùa của cô đơn” ra để nguỵ biện cho cái sự cô đơn của chính mình. Rồi cứ thế, bỏ mặc mà đi...

Thực ra, mùa đông Hà Nội sẽ chẳng lạnh đến thế đâu, nếu như ta chẳng có ai đó cùng sưởi ấm đôi tay này .

Thế nên là, Hà Nội mùa này không thích hợp để cô đơn 😉

Ảnh: Đức Dương Nguyễn

Nguồn : Fan Page : Hà Nội

 
Hà Nội mùa này khiến người ta thật dễ say...

Chìm đắm trong hơi men giao mùa của trời đất. Của chút nắng mật nồng nàn cuối thu, của những cơn gió lạnh đầu mùa khẽ siết qua từng hơi thở. Người ta khao khát yêu và được yêu đến thế.

Có ai đi qua một mùa đông, mà không mong chờ một vòng tay ấm áp...
Có ai đi trong gió, mà không nhớ đến một chiếc ôm nồng đượm từ phía sau...

Người nói "không", có chăng cũng chỉ là giả dối. Bởi cái mùa này, lạnh của trời đất, sao thấu bằng cái lạnh tâm can...

Đông về rồi, em đã vội say ai...?

Nguồn : Fan Page : Hà Nội
 
 
 
 
 
 
 


Chúng ta, ai rồi cũng sẽ có múi giờ của riêng mình .

Đời là vô thường, rồi ai cũng sẽ trải qua 4 giai đoạn: sinh - lão - bệnh - tử. Chỉ có điều, với mỗi người sẽ là một thời điểm khác nhau.

Kim ngắn, kim dài dù tốc độ khác nhau, sẽ cùng gặp nhau lúc 0h .
Đường bộ, đường sắt hay đường bay, dù bạn có lựa chọn phương tiện nào, vận tốc khác nhau ra sao, cuối cùng chúng ta đều sẽ đến điểm hẹn .

Ta tồn tại ở coi nhân gian này, trải qua quá khứ, sống ở hiện tại, nhưng chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao. Có thể rực rỡ huy hoàng, hoặc cũng chỉ mãi cứ le lói rồi vụt tắt .

Chúng ta có thể lựa chọn nhiều cách để đi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một đích để về. Nhanh hay chậm, tuỳ vào năng lực và năng lượng bên trong mỗi con người.
Có thể hôm nay bạn chỉ là một chú ngựa non gặm cỏ, nhưng biết đâu ngày mai lại là một chiến mã trên sa trường...

Chúng ta, ai rồi cũng sẽ có múi giờ của riêng mình, sớm hay muộn thì ngày mai trời cũng sẽ sáng.
Vậy nhưng, thức dậy thế nào, là tuỳ thuộc sự lựa chọn của mỗi người...

Ảnh: Lê Minh Tuấn

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...