Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Kể từ ngày ấy, tôi cứ một thân một mình như thế, đi qua bao năm tháng. Vui cũng có, buồn cũng có. Hào hứng phấn khởi với những điều mới lạ cũng có. Mệt mỏi rã rời đến sắp ngã gục cũng có. Cứ thế mà một mình trải qua cả. Chẳng một ai đặc biệt cạnh bên.
Nhiều lần cũng thấy rung rinh, xao xuyến trước người này, kẻ kia. Cũng mơ cũng mộng. Cũng tưởng tượng, ước mong. Cũng yếu lòng muốn tìm một bờ vai để tựa. Nhưng tất cả đều chôn chặt tận sâu trong đáy lòng, một chút cũng không dám biểu lộ. Để guồng quay cuộc sống lại tiếp tục xoay vòng. Công việc, học hành lại ập tới. Bận rộn nhanh chóng chôn vùi những vụn vặt. Thành ra vậy mà mãi hoài một mình.
Cái gọi là tình yêu, chẳng còn nồng nhiệt nữa.
Khái niệm về thời gian, cũng trở nên mơ hồ.
Chính là từ ngày,
một người đành lòng cất bước bỏ tôi đi …
Hạ Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...