Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Có bao giờ...
Có bao giờ em đang đi trên đường, thấy ai đó đang dắt tay người yêu mình rồi chợt nhớ đến anh không?
Có bao giờ em đang làm gì đó rồi lôi điện thoại ra soạn một sms rồi gửi cho anh không?
Có bao giờ khi đang trong những cuộc vui em chợt nghĩ anh đang làm gì không?
Có bao giờ em lo sợ rằng môy ngày nào đó sẽ mất anh không?
Có bao giờ em muốn sẽ đi cùng anh đến hết con đường ấy không?
Anh biết, em chưa bao giờ nghĩ phải không. Chính vì vậy mà em đã buôg bàn tay này để nắm lấy bàn tay khác.
Nhưng em à, nhờ em mà anh nhận ra rằng. Trên đời này, có những thứ cho dù cố hết sức nhưng lại không thể là của mình. Có những thử sẽ chỉ ở bên mình một thời chứ không phải một đời.
Nhờ em mà anh đã biết trân trọng gia đình, bố mẹ. Vì anh biết được. Chỉ có bố mẹ thương anh vô điều kiện. Chỉ bố mẹ mới đau xót và buồn bã khi thấy anh khóc.
Còn em, dù anh đã từng nhiều lần buồn về em. Nhưng sự lạnh lùng ấy đẫ giúp anh hiểu ra rằng.
Em không thuộc về anh.
Hôm nay anh nhớ em. Vì vô tình anh bắt gặp em đi với người ấy. :)
Người anh đã từng yêu ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...