Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Có một kiểu người, dường như bị-nghiện màn đêm.
Họ thường thức rất khuya. Chẳng phải vì không ngủ được, mà đơn giản vì chưa muốn ngủ. Có khi người đã mệt lả, sáng mai còn phải dậy sớm, vậy mà họ vẫn thức.
Mà thức vậy, cũng chẳng để làm gì, cứ lướt lướt mấy dòng tin trên mạng xã hội, lướt mãi đến khi chẳng còn tin nào mới mà đọc. Hay tìm xem những cuốn phim bộ, cũng chẳng mấy kịch tính, vậy mà vẫn không chịu buông. Hỏi lý do, cũng chẳng biết tại sao, cũng vẫn là, chưa-muốn-ngủ.
Nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ bởi vì ban ngày, cuộc sống của họ quá hối hả và áp lực. Chỉ có những khoảnh khắc của đêm mới cho họ thấy, dường như có phép màu đang xảy ra, thời gian tạm thời ngưng đọng lại, cả thế giới thật hiền từ và dịu dàng, còn họ, thật an yên và tự tại.
Màn đêm, như một bàn tay xoa dịu sự mệt nhoài trong tâm hồn của họ mỗi ngày.
Hạ Vũ
Viết cho những đêm vắng lặng, cùng bầu trời đen kịt một màu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...