Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

“Tôi lờ mờ nhận ra vài người xung quanh mình bị bệnh “nghiện” quá khứ. Nghiện những ánh mắt, nụ cười giờ đã thuộc về người khác. Nghiện những hồi ức đẹp đẽ. Nghiện những giây phút được vuốt ve bằng kỉ niệm, và từng ngày như thế đều tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Về cơ bản, quá khứ chỉ nên là chiếc gối êm, để đôi khi úp vào khi mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ quá khứ có sức mạnh cải hóa bất cứ thứ gì. Chỉ là càng nâng niu nó quá, bạn càng đối xử không công bằng với hiện tại của mình.”
- Việt Anh -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...