Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

dnah-ngon-ve-cuoc-song-1.jpg
Vừa mới nhận được thiệp cưới của một trong số ít ỏi những thằng chơi thân với mình. Thế là trong năm nay bốn thằng - tức gần một nửa trong số những đứa bạn thân nhất của mình đã lập gia đình. Có đôi chút cảm giác hụt hơi.
Hụt hơi trong cuộc đua với tuổi tác. Hồi học cấp 2, luôn cảm thấy mấy anh, chị hơn mình 4-5 tuổi sao chín chắn vậy, sao trưởng thành vậy. Rồi cứ từng “cột mốc” trải qua: vào cấp 3, vào đại học, đi làm, được thăng chức… mình thấy là vẫn *éo có một thay đổi gọi là trưởng thành cả.
Trưởng thành theo cách nghĩ của mình với suy nghĩ của số đông là gắn chặt vào trách nhiệm, ràng buộc. Trách nhiệm với gia đình, công việc, ràng buộc với những quy tắc, mối quan hệ rối rắm.
Nói chung là chẳng có gì hay ho cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...