Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

tôi bắt một chuyến tàu bảy tiếng đồng hồ. tôi có người đưa ra ga, bất cứ khi nào thì tôi cũng có thế nhờ một ai đấy đèo tôi ra, dù ga hàng cỏ chỉ cách nhà tôi độ bốn năm cây số, thì tôi vẫn luôn muốn có người đưa đi. đến ga tàu thì vẫn còn sớm hai mươi phút, nên tôi đứng cạnh một cái thùng rác mà hút thuốc, tôi đợi. tàu thì đã ở đấy rồi, đứng chờ những người chưa đến. rồi những cái bánh sắt nặng nề lăn đi, ngồi được một lúc trên ghế thì tôi đứng lên đi về phía giữa toa, ngồi bệt xuống sàn mà nghe mấy bản nhạc buồn tôi có trong điện thoại, hút hết điều thuốc này đến điếu thuốc khác, ngoài cửa trăng chạy theo hoài trên những nóc nhà, tôi ngồi thế suốt đêm, ít ra đến giờ thì chẳng có lý do gì để buồn, việc ấy cũng chẳng cản được tôi ngồi đấy mà khóc một chút. rồi người ta đưa cho tôi một cái ghế nhựa, bảo thích ngồi đây thì cầm lấy này, tôi chẳng cần ghế, nhưng vì lịch sự nên tôi vẫn nhận. rồi tôi cũng đến nơi lúc nhập nhoạng sáng, tôi đi theo những hành khách khác về phía cửa, ngoài đường vẫn còn tối, tôi đang ở một thành phố lạ, mà mặt trời thì vẫn chưa lên, nên tôi chẳng biết đi đâu. mà chuyện tôi chưa biết đi đâu thì khó mà giải thích được với những người lái xe ở ga, nên tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu, rồi tôi chọn một hàng súp lươn gần đấy, quán vắng trơn, có độ dăm ba người đón khách từ sớm đang ngồi chuyện trò gì đó với cô chủ tiệm. ăn xong thì tôi trèo lên xe một bác xe ôm, mà ở đây họ gọi là xe lái, bác bảo con muốn bắt xe thì cứ đứng đây, họ đi qua, không cần ra tận bến xe, hết có mười ngàn thôi. tôi cảm ơn rồi cũng đưa đẩy câu chuyện là ở đây đường rộng quá ạ, những thứ như thế. rồi yên tâm là mình đã biết chỗ kiếm được xe rồi, tôi đi bộ vòng lại mấy con đường gần đấy, chui vào cái ngõ nhỏ, tôi dừng ở chợ vinh và mua hai quả táo, vừa đi vừa gặm, rồi tôi tha theo hai cái bao bố mà tôi nghĩ là về nhà có thể dùng để may bốn cái túi. tha thẩn một hồi thì cũng hơn bảy giờ sáng rồi, tôi quyết định giờ lên đường là vừa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...