Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Tôi sợ một ngày sẽ tự kết thúc đời mình trong phút yếu lòng. Khi tuổi trẻ qua đi, yêu thương qua đi, niềm tin vơi cạn, cái muốn thấy đã thấy đủ, cái cần nghe đã thụ hưởng, như người! Người khiến tôi suy sụp, người chẳng có gì ,ngoài khoé mắt giấu hư hao, đã nạo vét hết cho hư không, chỉ còn lại bạc tỷ nhà xe, làm gì?! Nếu có tất cả mọi thứ trên đời này như thế, nếu đã nếm hết đắng cay mặn ngọt như thế, nếu không ai còn cần đến như thế, tồn tại thêm làm gì?
Cuối con đường là một điểm mù, anh trên cao hay dưới thấp, đẹp xinh hay xấu xỉn, sau cùng cũng tới điểm đó để nhìn nhau. Có buồn không? Vô nghĩa. Đã từng vui không? Vô nghĩa. Đỉnh cao đó có gì hay không? Vô nghĩa. Nhìn xem, anh là chiếc túi ni lông phế thải, làm thế nào tan đi, tan ra đi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...