Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019



Mình đã qua cái tuổi này, cái tuổi vừa bước qua ngưỡng cửa mười lăm mười tám, hoang mang loay hoay giữa đời, tự thấy mình khác đời, khác người, tự hỏi không biết mình thuộc về thế giới nào.
Những người trẻ ở đây, họ bước qua giai đoạn lửng lơ rồi sống tiếp, hoặc là mãi mãi dừng lại ở cái tuổi đó, với rất nhiều ưu tư. Một cô gái sống cùng 1 chàng trai mà cô yêu, chàng trai lại yêu một cô gái khác và vẫn sống cùng cô, rồi một ngày anh rời đi, theo tiếng gọi nơi trái tim mình. Một cậu trai yêu một cô gái kì dị, rồi đến ngày cô yêu một chàng trai bình thường, cô trở thành bình thường, cậu nức nở vì cô đã “biến mất”, dù đang đứng trước mặt cậu. Những đứa trẻ bị tổn thương, được tống vào một ngôi trường chuyên biệt, rồi rời khỏi đó, vẫn với cái lỗ hổng trong lòng.
Thế đấy, chúng ta đã quan tâm nhau đủ nhiều? Chúng ta đã tha thứ cho ta những ngày lơ lửng? Và, chúng ta đã trưởng thành chưa, hay chỉ khoác lên mình lớp áo lớn khôn và trôi dạt trong những đau thương ngày cũ?
Chúng ta, có còn là ta, ban sơ như ngày mới lớn?
~AnnieLe~
Ảnh: Internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...