Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016


Chẳng biết tự bao giờ mình học cách sống thản nhiên,
Chỉ biết cười hiền trước những điều tai nghe, mắt thấy.
Có những kẻ ngoài kia thích làm đau mình lắm đấy,
Nhưng mình chẳng bận lòng...
Chẳng biết tự bao giờ mình sống mà chẳng tha thiết đề phòng
Những dối trá điêu ngoa, những lọc lừa giả tạo.
Đơn giản mình biết làm thế nào để sống trong tâm bão,
Vẫn thấy lòng bình yên...
Chẳng biết tự bao giờ mình chọn tha thứ và lãng quên,
Cho những điều chính bản thân mình không thấy đáng.
Bởi cuộc sống ngắn ngủi này không có bao nhiêu năm tháng,
Nên mình không mong uổng phí phút giây nào...
Chẳng biết tự bao giờ
Mình thấy đời mình đẹp biết bao!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...