Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Chờ Đợi Hạnh Phúc 3

Giữa một rừng bỉ ngạn đỏ như máu, không gian đen tím, âm u, có một nam nhân gương mặt thẩn thờ lê từng bước nặng nề. Hẳn nhiên đây là vẻ mặt thường thấy của những linh hồn mới chết, họ còn chưa ý thức rằng mình đã rời dương thế. 

Trên con đường máu đỏ này, linh hồn sẽ phản phất lại vẻ ngoài mà chủ nhân nó mong muốn nhất. Và hẳn là... người nam nhân này đã có một tuổi trẻ tràn đầy tiếc nuối, nên mới mang dáng hình thuở thiếu niên để đi về cõi chết.

Hắn không nhớ được mình tại sao lại đến được chốn này, và định đi về đâu. Chỉ là đôi chân hắn không ngừng bước. Xung quanh chỗ âm u này thật lạnh, không có một bóng người, chỉ mình hắn thôi. 

Đi một lúc lâu, có một cây cầu tên gọi là Nại Hà...ờ thì...làm sao hắn lại có thể biết được tên cây cầu khi mà chữ viết quá lạ lẫm như vậy? Hắn lắc đầu, chần chừ. Liệu hắn bước qua cây cầu này thì sẽ đi đến đâu, còn ở lại nơi này thì thế nào?

Chợt hắn thấy một bóng trắng đi phía trước, trái tim hắn bỗng đau nhói, có gì đó thôi thúc hắn phải đuổi theo.

Đấy là một thiếu nữ, mặc áo trắng, cầm dù trắng, mái tóc đen xoã dài như dòng nước đen ngòm phía xa. 

Hắn không nhớ làm sao lại bắt lấy tay nàng, hỏi một câu ngớ ngẩn: "Cô nương, cô định đi đâu?"

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười thật dịu dàng. Nàng chỉ tay về phía bên kia cầu, bảo với hắn: " Đi về nơi có điểm sáng bên kia, họ nói tôi sẽ gặp được người muốn gặp."

Thanh âm của nàng nhẹ như gió thoảng, là loại gió ở cánh đồng bát ngát nào đấy, khác hẳn loại rít gào quỷ dị ở đây. Hắn chẳng hiểu nỗi vì sao khi nghe câu nói ấy, bản thân mình lại ôm nàng thật chặt, cứ như sợ nàng biến mất vậy.

A...tại sao hắn lại khóc? tại sao tim hắn vui vẻ như vậy? Một vài hình ảnh như tấm gương vỡ bay qua đầu hắn, hẳn là nàng....quen thuộc như đường vân tay ấy....nhưng hắn không gọi được nàng là ai....

"Cô nương, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Hắn hỏi, giọng nghẹn ngào.

Thiếu nữ đẩy hắn ra, nhìn hắn quyến luyến...
"Có người bảo tôi, dù trước kia có gặp ai đi nữa, có vui buồn hay đau khổ, chỉ cần bước lên cầu Nại Hà thì sẽ quên đi tất cả. Đi qua phía bên kia cầu, sẽ là một định mệnh mới."

Hắn ngẩn người thật lâu, cứ si ngốc nhìn theo bóng hình nàng xa dần xa dần...đến khi chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt cuối con đường.

Nghĩ rồi, hắn cũng đi, đi trên con đường nàng đã đi. Có một hy vọng le lói trong hắn rằng thiếu nữ ấy là người hắn muốn tái ngộ...

_____Hết phần 3: End____

______Tước Nhi______
OE nhé, 2 phần trước buồn quá, phần này làm OE...mà xen chút huyễn huyễn vầy ta cảm thấy cứ như phần này bị tách riêng ấy, là lạ...
Vậy là cặp này đóng lại tại đây hen Biểu tượng cảm xúc pacman có thời gian ta sẽ suy nghĩ một truyện khác 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...