Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Ba nghìn năm vật đổi sao dời
Ngươi cuối cùng rồi cũng già đi mất
Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa
Ngươi đi tới bến đò ở phía trước
Sông mịt mù, dòng nước lững lờ trôi
Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén tự bao giờ.
Cứ như vậy, cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông
Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa rối loạn này.
Tâm đau như vỡ nát
Tâm chết trong vô vọng
Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên
Thay cho chén canh đắng lãng quên mất

Ta còn sống
Không có linh hồn, chỉ có thân thể
Thế nhưng mà, vẫn kiên trì yêu ngươi

- tống dĩnh -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...