Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016


Tôi không sợ một người từ chối thẳng thừng tình cảm của mình. Tôi chỉ sợ một người cứ dùng dằng mối quan hệ, buông chẳng buông, nắm chẳng nắm. Kiểu như người ta cầm cán dao còn mình đơn thân ôm lấy đầu lưỡi. Họ có thể làm tổn thương mình bất cứ lúc nào.
Tôi không sợ những cảm xúc đau khổ hay tuyệt vọng khốn cùng. Tôi chỉ sợ... rõ ràng mình đang đau mà vẫn phải cười, mình đang buồn mà vẫn phải tỏ ra vui tươi. Kiểu như cảm xúc của chính mình mà cứ bị phụ thuộc vào kẻ khác.
Tôi không sợ đơn độc. Tôi chỉ sợ một ai đó đến bên mình. Tạo ra thật nhiều hồi ức. Sau đó dứt áo ra đi kiểu bỏ con giữa chợ. Cảm giác đó... như có ai cướp cả mạng sống, lấy đi cả thế giới của mình 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...