Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016



Năm ấy, hắn là đệ nhất nhân của Tây Phong, nàng là thần thâu đại hại. Một đêm cố sự, vậy mà khiến cho hai người ở hai thế giới từ đây buộc chặt với nhau.
Hắn nói: "tiểu cô nương, trong sạch của nàng hãy để ta phụ trách, không cần đi trộm vặt như vậy đâu"
Nàng nói: "ngươi đừng tưởng bở nhé dê già, ta đi theo ngươi chỉ vì ngươi có tiền, có quyền thế"

Năm kia, hắn bị chính thân ca ca ruột thịt đẩy xuống bờ vực, ôm theo một thân kịch độc lẩn trốn. Đệ nhất nhân khi xưa chỉ là một hồi kinh mộng.
Hắn nói: "tiểu mỹ nhân, ta không còn tiền, không có quyền thế ngập trời, cớ gì nàng còn theo ta? Hay là nàng.... "
Nàng nói: "ta rất biết thời thế, đi theo ngươi chịu khổ một đoạn thời gian mà thôi. Ngươi là kẻ làm việc lớn, sẽ có ngày ngươi giành lại những gì đã mất. Lúc đó, công ta lớn nhất, cũng có thể an ổn xài kim bảo tới già chết"

Năm trước, hắn quả thật giành lại tất cả, nhưng trong mắt chưa từng có vui mừng. Hắn u tịch bước vào băng động, nhìn người thiếu phụ vẫn an tường say ngủ.
Hắn nói: "dậy đi chứ tiểu tham tiền, nàng không muốn xài kim bảo nữa sao?"
Không ai trả lời hắn. Trong băng động buốt xương chỉ có tiếng lầm bầm của hắn như đang kể một câu chuyện dài.....
Phải, một câu chuyện dài nhuốm màu bi thương. Cả một đời nàng theo hắn, chưa từng nói qua tiếng yêu, nhưng nàng bên hắn lúc khó khăn nhất, nàng vì hắn tiếp cận ca ca, lừa gạt y lấy thuốc giải, nàng vì hắn chịu tra tấn trong ngục tối, nàng vì hắn cầu viện trợ lật đổ ca ca, cuối cùng nàng vì hắn gánh một độc chưởng mất mạng.
Hắn hôm nay lại là đệ nhất nhân. Nhưng hắn tình nguyện một lần nữa ngã xuống, chỉ để thấy nàng có thể về bên hắn..... mãi mãi

_________ Ngọc Diện Tu La_________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...