Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016



Chỉ còn ô giấy trên vai, ngày kia có bão lạnh, trên con đường trơn trượt cô đơn này, nàng phải chống chọi bao lâu? Ta chợt thấy trên thế nhân, những người ra đi vì tình duyên đã chôn nàng cùng vào bất hạnh. Riêng có điều môi nàng ấm mượt mà nước mắt nàng sáng như trăng tan. Từng giọt từng giọt đi siêu sinh cho kẻ khác, nhưng sao lại đoạ kiếp chính mình.

Tĩnh Sương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...