Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016




Trên tóc ta vẫn còn vương màu cẩm chướng và mùi hương của ngài. Chúng ta đều đã là mối tình đầu của ai đó khác và khổ đau. Ngài với ta ở cạnh nhau, cũng chỉ để xa lánh cái cô độc vẽ bởi lòng kiên định. Nhưng lòng ngài vách tường quá nặng, sự kiên cố của bi ai khiến ta đứt tay cũng không đào nổi. Ngài đã sớm buông tay từ lâu, chúng ta chỉ như kẻ vãng lai qua núi non và người bộ hành qua sa mạc, mãi không thấy được giá trị của lòng mình. Tiếp tục sâu nặng một bi kịch, rồi lấy đó làm cái cớ tổn thương người sau, mà biết đâu, cả ta và ngài đều đã kiệt quệ đến không chữa nổi. Ta không thể đấu với duyên số, cũng đã thua mất lòng người, thật sự tình yêu trở thành hoa cỏ, tàn tận dưới nước , ảm ruỗng giữa trời.

Tĩnh Sương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...