Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Thỉnh cùng ta ở hồng trần yêu nhau 1 hồi. FULL


"Mỗi một người đều cất chứa trong đáy lòng một phần thi sầu, một chút thiền ý, ở trên đường đời đông đúc chật chội, chỉ muốn chấm dứt tất thảy sóng gió hồng trần, tìm một nơi an tĩnh qua ngày."
"Có lẽ chúng ra thường xuyên sẽ hỏi bản thân, trên thế gian này rốt cuộc có thứ gì không thay đổi? Đều nói sự vĩnh hằng thực sự là phong cảnh tự nhiên, thế nhưng vạn tượng gió mây trên nhân gian, trăm ngàn năm sau, chúng ta có thể còn khẳng định non xanh nước biếc chưa từng có bất cứ biến đổi nào hay không. Một đời của con người, đều từng có một đoạn hoặc vài đoạn buổi đầu gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là tình cảm sâu sắc hơn nữa, cũng không ngăn nổi sự mài mòn của thời gian. Tình duyên cũng như một đời của cây cỏ, khô héo tươi tốt đều đã có số phận, bạn từng có hạnh phúc của hoa nở, thì sẽ phải chấp nhận sự lạnh lẽo của hoa tàn. Mùi vị của thế gian cũng tựa một chung trà, không có ai có thể nắm chắc, có thể pha chung trà này có vị y như lúc đầu. Tất cả tình cảm, đều không ngăn nổi sự đổi thay của năm tháng, nhìn thời gian trôi đi, chúng ta đều bó tay hết cách như thế."
"Chúng ta nên coi tất cả quá trình phức tạp thành con đường về giản đơn, coi hết thảy vinh nhục ở phàm trần, là mây khói thoảng qua trước mắt."
"Trên thế gian này, không phải chỉ có rượu mạnh mới làm người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới có thể khắc cốt ghi tâm. Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu; một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ; một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời."
Những ai tin tưởng vào duyên phận, đều sẽ hiểu rằng, tình duyên trên thế gian này, nên tụ thì sẽ tụ, nên tan thì sẽ tan, một khi duyên phận đã hết, cũng chẳng thể lưu lại dù chỉ là khoảnh khắc. Có đôi khi, duyên phận giữa người với người, chẳng thể bằng được một cây cỏ dại, cây cỏ xuân tươi, thu lại khô héo, mà một đoạn duyên nông, chỉ ngắn ngủi như một giấc mộng xuân. Tựa như mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, bạn đứng lặng trong cơn gió lạnh ở phía trước cửa sổ, nhận ra bản thân lại trở về lúc ban đầu, hai bàn tay trắng.Chỉ là hai bàn tay trắng, liệu còn thanh bạch không? Còn thuần khiết không?"
"Cuộc đời của mỗi con người, đều sẽ gặp gỡ vài đoạn duyên phận hoặc sâu hoặc nông. Chỉ là ngày tháng ngắn dài bèo tụ mây tan, không do bạn và tôi làm chủ. Đi xuyên qua dòng người lướt qua nhau đó, duyên phận sẽ chỉ dẫn cho bạn, tìm được người có tâm ý tương thông với bạn. Có lẽ thế gian này không có ai, có thể thực sự cùng bạn đi đến điểm cuối, nhưng chúng ta vẫn nên cảm ơn những cuộc tương phùng sâu sắc đó."
"Con người thường cầu sự viên mãn, cảm thấy trà ngon phải phối với ấm hay, hoa tươi phải phối với lọ đẹp, mà giai nhân cũng phải phối với tài tử. Nhưng lại không biết rằng, có lúc khiếm khuyết là một loại vẻ đẹp, tùy ý càng có thể vui vẻ. Cầu kỳ thái quá, hoàn mỹ thái quá, ngược lại sẽ càng sống trong sợ hãi. Đã định sinh tồn trong nhân thế, thì không nên cầu ước quá nhiều thứ, chớ hỏi "tại sao" quá nhiều. Hơn nữa hãy coi mỗi con đường đều là nẻo đồng heo hút, mỗi một con người đều là khách qua đường, mỗi một mảng ký ức đều là đã từng."
"Nếu như tôi rời đi, không hẹn ngày tái ngộ. Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến câu này, trong lòng đều có một cảm giác thê lương và chua xót không tên. Cuộc đời con người, phải trải qua biết bao sinh ly tử biệt, những ly biệt bất ngờ đó, luôn khiến người ta đau đớn không sao chịu được. Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau"

"Lẽ nào chúng ta thực sự nên sống như những con kiến, không ngừng tìm tìm kiếm kiếm dưới ánh mặt trời trong suốt?Sống ở nơi đô thị huyên náo, cho dù bạn có bận rộn như nào, cho dù phải làm biết bao việc mà mình không muốn thì vẫn cần cho tìm cho bản thân một không gian yên tĩnh. Vào một buổi chiều vụn nắng nào đó, ngồi ở một quán trà cũ, hoặc trong một quán cà phê kiểu châu Âu, thưởng thức một ấm trà xanh,uống một cốc cà phê đậm, hoặc ngồi lặng im, hoặc suy nghĩ về cuộc đời, hoặc nhớ về một cuộc tình lãng mạn đã qua. Ít nhất đây sẽ là khoảng thời gian thanh tịnh thuộc về bản thân mình,tuy rằng cũng có phiền não nhưng sẽ bị gió cuốn đi hoặc trong một phút giây nào đó lại bất ngờ gặp gỡ với nỗi sầu muộn nhưng rồi cũng chỉ lướt qua nhau."
"Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, không dám thể hiện cho người khác thấy, mà bản thân cũng không dám chạm vào. Luôn hy vọng có thể che giấu nó ở khóc sâu nhất, để cho rêu xanh bao phủ qua năm tháng, không thấy được ánh mặt trời, cũng không chịu gió táp mưa sa, cho rằng như vậy thì sẽ có ngày miệng vết thương theo thời gian sẽ phai dần theo thời gian. Có lẽ thật sự là như thế, thời gian là liều thuốc tốt nhất trên đời, nó có thể chữa khỏi vết thương của bạn, khiến cho những mối tình đã khắc cốt ghi tâm cũng trở nên mơ hồ không rõ."
"Ai trong lòng cũng có một tòa thành,cho dù tòa thành đó là rộng rãi hay chật hẹp, là phồn hoa hay hiu quạnh.Chỉ cần trong thành có một người mà mình thương nhớ, một đoạn ký ức, một vùng phòng cảnh, đều sẽ vì người đó mà giữ lại cả đời."
"Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man."
"Con người đến một tuổi nhất định, thứ theo đuổi chỉ là bình an và yên ổn, đợi đến lúc quay người một cách đầy hoa lệ, những năm tháng trước đó đã là sự lãng mạn chẳng thể trở về."
"Đi suốt chặng đường, mỗi một mùa đều có sứt mẻ tan vỡ, mỗi một câu chuyện đều có nỗi đau thương sâu kín. Tình cảm hư hư thực thực, thời gian tỏ tỏ mờ mờ, làm cho bản thân tỉnh táo, thanh tịnh, thực sự không dễ dàng. Cái bạn muốn chưa chắc đã thuộc về mình, cái bạn có được chưa chắc đã là cái bạn mong chờ" 
"Kỳ thực cái gọi là tình thâm, chẳng qua chỉ là trả giá tất cả, quên đi thời gian, quên đi chính mình, không cho mình lưu lại bất cứ con đường lùi nào. Chỉ đến khi đã đánh mất tất cả, người ta mới nhớ về những điều tốt đẹp đã từng có được, nhớ sâu tận đáy lòng, mà những điều vụn vặt ngày trước lại như hình với bóng, hiện lên ở trong đầu. Lúc này chúng ta đều tự hỏi bản thân, là không bỏ xuống được vì vậy mới thích nhớ về những chuyện xưa cũ hay là do quá khứ thật sự đáng để thương tiếc nhớ nhung? Có người nói, một người hay nhớ về quá khứ, không nhất định là vì quá khứ đó vô cùng xinh đẹp, mà chỉ vì người đó không bằng lòng với hiện tại. Thế gian này ào ào hỗn loạn, ai có thể nói bản thân đủ khả năng có thể chống đỡ ngàn vạn phong trần? Khi bạn không thể tiếp nhận phong cảnh xa lạ, không thể thích ứng với cuộc sống mới, tất nhiên sẽ hoài niệm những thứ ấm áp mà đã từng quen thuộc với mình."

"Gặp gỡ trong những năm tháng thanh xuân không cần phải ước hẹn gì, ngẫu nhiên lướt qua nhau, một lần lơ đãng ngoái đầu nhìn lại đều có thể kết nên một đoạn duyên phận.Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp,vì một người mình thích nào đó dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thề thốt muôn vàn lời trước núi cao, trước sông sâu. Tự cho rằng là yêu hết trọn đời, sau khi trải qua qua một quá trình dây dưa, mới bắt đầu cảm thấy chán ghét, khi đó, phát hiện ra thề non hẹn biển cũng chỉ là một trò chơi tuổi trẻ. Sống ở trên thế gian này, chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp gỡ chắc chắn sẽ chỉ là khách qua đường,khi duyên hết cũng đừng đau khổ mà cưỡng cầu." 
"Khách qua đường trong sinh mệnh, giữa đời người nhàn nhạt, đến đến đi đi như bụi trần. Có những người còn chưa kịp đến tụ họp, đã vội vã ra đi. Có những người chỉ để lại một ánh mắt, nhưng khắc ghi mãi mãi trong ký ức" 
"Thích một người, luôn hy vọng có thể mãi mãi ở bên người ấy, tựa như nước với bờ, hoa cùng bướm.  Quên một người, lại hy vọng cùng với người đó vĩnh viễn lướt qua nhau, tựa như bình minh với hoàng hôn, hôm qua và ngày mai."
"Vẫn nói người nhạt như cúc, mà thế sự cũng nhạt như cúc chăng? Khi những kí ức sống động tan biến trong cuộc đời ngắn ngủi, ai còn nhớ đến một quãng thời gian ấm nồng trong dĩ vãng?"
"‎”Nhân sinh như mộng, năm tháng vô tình. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, tìm thấy người còn sống là một loại tâm tình. Nghèo cũng được, giàu cũng tốt, có cũng hay mà mất cũng chẳng sao. Hết thảy đều là nhất thời.
Ngẫm lại, mặc kệ hôm qua, hôm nay hay ngày mai, chỉ cần có một ngày thông suốt hết thảy là tốt rồi. 
Mặc kệ là tình thân, tình bạn, tình yêu, có thể vĩnh viễn quý trọng là trong lòng thỏa mãn rồi.”"

Tam sinh duyên

Tam sinh duyên
Tác giả: DzachGA
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, đam mĩ, HE
Cảnh báo: Không có
Tình trạng: Chưa hoàn
Văn án:
Kiếp thứ nhất...!
Y yêu hắn - Hắn yêu y, ái tình tưởng chừng như hạnh phúc. Đột nhiên hắn biến mất, bỏ lại y bơ vơ.
Y lặng lẽ đứng bên cầu Nại Hà đợi hắn, chấp nhận đánh đổi 3 năm trần thế lấy một ngày ở nơi đây. Qua bao năm đợi chờ bỗng gặp lại trong ngỡ ngàng. Vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó nhưng tại sao lại tàn nhẫn đến thế...
- Xin lỗi, ta thực sự không nhớ ra ngươi là ai.
Nụ cười tê tái, nuốt nước mắt vào trong.
Y đau...đau lắm...
Y thực sự rất đau...
...
Kiếp thứ hai...!
Hắn một đời mưu cầu danh lợi, đánh đổi tất cả để lấy giang sơn. Rong ruổi sa trường máu tanh, Lãnh đạm đối nhân, lạnh lùng xử thế... Một phút chốc lại bỏ quên Y trong một kiếp lai sinh...
Hắn hối hận rồi...
"Mộng ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan, si mộng hoài mộng cuối cùng nhận lại tịch mịch và u tịch ... Nhân sinh như mộng, năm tháng vô tình... Nếu có kiếp sau ... Ta sẽ yêu ngươi nhiều hơn ".
 Kiếp thứ ba...!
 Gặp lại y trong một đêm tĩnh mịch, vẫn dáng vẻ kiều diễm mĩ lệ ấy, y nhàn nhã an tường đứng dưới ánh trăng nhạt. Hoa đào nở, gió mang cánh hoa hòa cùng trăng. Y, hoa đào và trăng giao hòa với nhau. Tiên cảnh nhân gian không gì sánh kịp.
Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng:
"Cuối cùng ngươi cũng quay lại nhìn ta, đánh đổi tam sinh chỉ cầu mỗi giây phút này"
...
Năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại.
Ái tình là gì khiến người không thể nào quên?
Chiến trường mưa tanh, vùi thân nơi biển lửa.
Chàng đi không hẹn ngày về.
...
Hoa tàn hoa lại nở.
Nhân sinh tuần hoàn chỉ trong phút chốc.
Dù đứng nơi cầu đá đợi mong, có chắc sẽ tái ngộ??
Người rồi cũng già, tình rồi cũng phai.
...
Ngàn năm hứa hẹn một lần kỳ ngộ.
Nào ngờ ngoảnh đầu nhìn lại,
chỉ là một giấc mộng vô thường.
Bởi vì...
Hứa và quên gần ngay gang tấc.
...
Mạnh bà bên cầu nại hà lãnh đạm.
Khẽ cười lên thế sự thâm trầm:
"Yêu thôi đừng hứa hẹn kiếp sau
Tình ái không có hai từ Vĩnh Cửu".
...
Vong tình thủy đủ vị nhân gian.
Đắng cay chua ngọt và mặn chát nước mắt tình nhân.

Thỉnh cùng ta ở hồng trần yêu nhau 1 hồi.

Trên thế gian này, không phải chỉ có rượu mạnh mới làm người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới có thể khắc cốt ghi tâm.
Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu;
một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ;
một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời ....
Ai hiểu rằng, yêu là khổ, không yêu lại càng khổ. Ai chịu đựng nổi tịch mịch trên đời này mãi ....

Vô luận tương tụ cũng được, chia ly cũng được, hắn luôn luôn rất cởi mở.
Bởi vì nhân sinh vốn ngắn, tương tụ có thể được bao lâu ? Biệt ly có thể được bao lâu ?
Đến đã hối hả, đi cũng vội vàng, hà tất phải xem trọng chuyện gì.
Nhưng hiện tại, hắn đã xem trọng.
Có tình người giống như lưu tinh xẹt, chỉ một phút giây tương ngộ, cũng có thể phát xuất hoa lửa làm cho người ta lóa mắt.
Hoa lửa tuy có lúc phải tắt, nhưng một loạt hình bóng lại vĩnh viễn khó quên, có lúc thậm chí có thể làm cho mình cả đời thống khổ, có lúc thậm chí hủy hoại cả mình.
Hắn tuy cởi mở, nhưng lại tịnh không phải là người vô tình.
Vô luận tương tụ cũng được, chia ly cũng được, hắn luôn luôn rất cởi mở.
Bởi vì nhân sinh vốn ngắn, tương tụ có thể được bao lâu ? Biệt ly có thể được bao lâu ?
Đến đã hối hả, đi cũng vội vàng, hà tất phải xem trọng chuyện gì.
Có ai đó nói chốn nhân gian căn bản vốn như giấc mộng phù sinh, 
Người.
Có đó rồi mất đó nhanh như 1 hơi thở dài.
Người.
Đến đã không ai biết, đi lại chẳng ai hay. Một chút đó thôi cũng đủ thương cảm cả 1 đời.
Bóng hình bắt gặp đó, như đúng như sai. Những chuyện cũ đã quên đó, như hư như thực.
Thế sự như xuân mộng liễu vô ngần, tình này chỉ có thể thành ký ức mà thôi, thật làm người ta không có đường nào để chọn lựa...
-
Hắn, là nhân vật được nhắc đến là có tư chất mạnh mẽ nhất. Kiếm là quân tử trong binh khí, hắn chưa hẳn là quân tử, nhưng hội ngộ giữa hắn với kiếm thật chẳng ai bằng.
Sinh ra từ kiếm, trưởng thành vì kiếm, sở cầu là kiếm, yêu từ kiếm, hận cũng từ kiếm, bôn ba khắp chốn từ kiếm, hận thù từ kiếm, ân oán cũng từ kiếm...
Chỉ hiềm 1 nỗi, chết lại không phải vì kiếm.
Lai sinh tái kiến. Đời người tu bao nhiêu kiếp mới thành nhân? Coi như, mất đó rồi lại có đó như hắn coi như cũng là 1 hạnh ngộ.
Tái kiến Kiếm trung chi Thánh .
--
Nhân ngày hạ huyệt, lọc ý đăng.
"Ngọn tiểu đao ấy có gì đao ấy có gì đang sợ? Đó chỉ là một ngọn tiểu đao bình thường, luyện bằng 1 loại thép bình thường mà bất cứ thợ rèn nào cũng có thể rèn được.

Con người ấy có gì đáng sợ? Hắn chỉ là một con sâu rượu, mắc bệnh phổi trầm trọng, bệnh tình của hắn tưởng chừng như không thể chịu được 1 cơn gió mạnh.

Nhưng khi ngọn tiểu đao bình thường ấy nằm trên tay con người bình thường kia lại không còn bình thường nữa, nó như con hoả phượng hoàng vươn lên từ lửa đỏ, áp lực vô hình đó không một người nào dám khinh thường.

Khi đao trên tay đã như vậy, thế khi ngọn tiểu đao ấy rời tay thì sẽ đáng sợ thế nào?

Khi tiểu đao rời tay thì tịnh không đáng sợ nữa!

Người chết tịnh không biết sợ. "


Rượu cũng giống như nữ nhân, chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được. Người càng cho rằng mình biết rõ nữ nhân sẽ càng thê thảm trên tay nữ nhân. Càng là người cho rằng mình có tửu lượng lớn thì số lần uống say càng nhiều.
Đa số mọi người đều cho rằng nữ nhân uống rượu thì chẳng được bao nhiêu, nhưng lại quên mất sở trường của họ nằm ở một mặt khác: đó là khả năng chuốc rượu. Thứ nhất, nữ nhân một khi đã dám ngồi trên bàn nhậu tửu lượng nhất định không quá nhỏ. Thứ hai, nữ nhân còn có quyền sử dụng ưu thế của thế của mình, đó chính là giả ngốc làm nũng. Giống như Tôn Tiểu Hồng lúc chuốc say Lý Tầm Hoan vậy. Nếu ngươi là một nam nhân đối với tửu lượng của mình có điểm tự tin, nếu có nữ nhân muốn cùng ngươi cạn chén, nàng một chén, ngươi hai chén, người chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà không uống hay sao? Nếu không uống, bằng hữu bên cạnh sẽ ồn ào, làm cho ngươi mất mặt; nếu ngươi uống, ngươi say, vậy lại càng mất mặt. Còn nếu như nàng say, thì chính là ngươi có mưu đồ bất lương, hoặc không biết thương hoa tiếc ngọc...
~~~~~~~~~~~~
P/s: Làm nữ nhân có chỗ lợi thế đó, vậy nên nếu bạn nào muốn sang Thái thì cứ mạnh dạn lên nhé, mình rất chi là ủng hộ :P
Ta yêu nàng , nhưng nàng không yêu ta , tâm trí nàng chỉ dành duy nhất cho kẻ đó .
Ta không can tâm , thế nên ta dùng hết địa vị và quyền lực mình đang có để giết chết hắn .
Hắn chết , ta vui mừng cứ tưởng từ đây đã có thể cùng nàng vĩnh viễn bên nhau .

Nhưng nào ngờ nàng lại nhẫn tâm dùng máu mình đáp lại chân tình của ta .
Nàng cũng chết , là trước mặt ta nàng dùng chính đôi tay tự hủy hoại bản thân .
Ta sai đúng không ? Là Ta không nên cưỡng cầu tình yêu không thuộc về mình đúng không ?
...

Ta sai rồi ...
Sao ngần ấy đau khổ ngươi ban cho ta , ngay phút này đây ta sẽ trả lại tất cả cho ngươi .
Dối trá .
Phản bội .
Tàn nhẫn .
Từng thứ , từng thứ một ta sẽ trả cho ngươi không sót thứ gì .
.
.
Nhưng vì sao ? Vì sao lòng ta đau thế này ?
Ngươi thấy không , tim ta từng trận co thắt đau đến mức khiến nước mắt thi nhau rơi nhạt nhòa .
Ngươi biết không , trả thù không khiến ta vui sướng gì . Trả thù chỉ khiến ta mất ngươi vĩnh viễn thôi .
.
.
Ngươi ở nơi đó có lạnh không ? 
Ta đến với ngươi nhé .
Kiếp này nợ đã dứt , kiếp sau chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .

P/s: viết cái này lòng ad cũng đau lắm . 

Tại sao yêu nhau không đến được với nhau mà phải lừa dối bản thân tin vào lời hứa kiếp sau ?

- Tống Dĩnh -

Chờ Đợi Hạnh Phúc 4

[ Chờ Đợi Hạnh Phúc ]

Ta thường ngồi dưới mái hiên chờ Thường .
.. 1 năm , 2 năm , 3 năm ... 
Thời gian đằng đẳng trôi qua mà người kia chưa một lần xuất hiện .

.. 10 năm , 20 năm , 30 năm ... 
Ai cũng bảo ta ngu ngốc , người ra đi sớm đã quên ta rồi .

.. 1000 năm , 2000 năm , 3000 năm ... 
Lục giới biết bao nhiêu lần biến động , mọi thứ thay đổi nhanh đến mức mọi thứ trước mắt ta hóa xa lạ . 
Nhưng không hiểu sau ta vẫn kiên tâm chờ Thường quay trở về ....

Thường ? Ta bổng nhiên quên mất khuôn mặt Thường như thế nào rồi . Trong tâm trí ta hình ảnh cuối cùng của Thường là một thân tử y hoa mỹ , Thường đứng đó ngược gió .. Thường nở nụ cười tê tái trên đôi môi mấp máy hai từ .... Vĩnh biệt ...

Mùa thu năm đó , ta lần đầu tiên rời khỏi mái hiên và thôi ngây ngốc chờ Thường . Ta quyết định rồi , ta sẽ đi tìm Thường .
..
Có một ngày ta lang thang bên dòng vong xuyên lạnh ngắt , Hắc vô thường giận dữ đến đứng trước mặt ta , hắn lạnh lùng ném vào tay ta mảnh ngọc bội vỡ . 
Hắc vô thường nói : đó là thứ cuối cùng còn sót lại của Bạch vô thường trước lúc hắn bị Âm đế đày xuống tầng địa ngục thứ 18 . Ngươi du hồn không chịu đầu thai mà lai vãng ở trần gian đáng lẽ cũng phải chịu phạt , nhưng vì lúc sinh thời thiện lương không làm điều sai trái nêm Âm đế ân xá cho sớm luân hồi , mau đến chân cầu uống chén canh mạnh bà rồi thẳng bước qua cầu nại hà bắt đầu một kiếp sống mới ...

Ta ngẫn ngơ nhìn Hắc vô thường , trong giây phút tâm liền sáng tỏ . Thường chính là Bạch vô thường , còn ta chính là tân khoa trạng nguyên . Năm đó áo gấm về quê , ta chẳng may bị kẻ gian hãm hại mà gieo mình xuống sông lớn bỏ mạng . Lần đầu tiên ta gặp Thường là lúc Thường nhận lệnh bắt hồn phách ta về âm giới , lần thứ hai gặp Thường là lúc ta trốn trong mảnh ngọc bội , lần thứ ba gặp Thường là lúc Thường giúp ta giải oan khuất , rồi lần thứ tư , thứ năm ... ta và Thường chính thức cùng nhau tay trong tay .
Nhưng rồi hạnh phúc không thể duy trì lâu dài , Âm đế đã phát hiện ra mọi chuyện . Bạch vô thường biết luật phạm luật phạm vào âm điều không thể dung thứ , phải chịu hình phạt vĩnh viễn không siêu sinh .

Ngày Thường đi , tử y bay bay trong gió , ta ngây ngốc dõi theo mà tâm chết lặng .

Năm đó ta không đi vào luân hồi mà quỳ dưới đại điện cầu xin Âm đế , ta tình nguyện làm kẻ lái đò bên dòng vong xuyên để đổi lấy âm đức mong một ngày có thể gặp lại Thường .

Cho dù có phải chờ đợi ngàn triệu năm ta cũng cam lòng .

- TỐNG DĨNH -

Chờ Đợi Hạnh Phúc 3

Giữa một rừng bỉ ngạn đỏ như máu, không gian đen tím, âm u, có một nam nhân gương mặt thẩn thờ lê từng bước nặng nề. Hẳn nhiên đây là vẻ mặt thường thấy của những linh hồn mới chết, họ còn chưa ý thức rằng mình đã rời dương thế. 

Trên con đường máu đỏ này, linh hồn sẽ phản phất lại vẻ ngoài mà chủ nhân nó mong muốn nhất. Và hẳn là... người nam nhân này đã có một tuổi trẻ tràn đầy tiếc nuối, nên mới mang dáng hình thuở thiếu niên để đi về cõi chết.

Hắn không nhớ được mình tại sao lại đến được chốn này, và định đi về đâu. Chỉ là đôi chân hắn không ngừng bước. Xung quanh chỗ âm u này thật lạnh, không có một bóng người, chỉ mình hắn thôi. 

Đi một lúc lâu, có một cây cầu tên gọi là Nại Hà...ờ thì...làm sao hắn lại có thể biết được tên cây cầu khi mà chữ viết quá lạ lẫm như vậy? Hắn lắc đầu, chần chừ. Liệu hắn bước qua cây cầu này thì sẽ đi đến đâu, còn ở lại nơi này thì thế nào?

Chợt hắn thấy một bóng trắng đi phía trước, trái tim hắn bỗng đau nhói, có gì đó thôi thúc hắn phải đuổi theo.

Đấy là một thiếu nữ, mặc áo trắng, cầm dù trắng, mái tóc đen xoã dài như dòng nước đen ngòm phía xa. 

Hắn không nhớ làm sao lại bắt lấy tay nàng, hỏi một câu ngớ ngẩn: "Cô nương, cô định đi đâu?"

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười thật dịu dàng. Nàng chỉ tay về phía bên kia cầu, bảo với hắn: " Đi về nơi có điểm sáng bên kia, họ nói tôi sẽ gặp được người muốn gặp."

Thanh âm của nàng nhẹ như gió thoảng, là loại gió ở cánh đồng bát ngát nào đấy, khác hẳn loại rít gào quỷ dị ở đây. Hắn chẳng hiểu nỗi vì sao khi nghe câu nói ấy, bản thân mình lại ôm nàng thật chặt, cứ như sợ nàng biến mất vậy.

A...tại sao hắn lại khóc? tại sao tim hắn vui vẻ như vậy? Một vài hình ảnh như tấm gương vỡ bay qua đầu hắn, hẳn là nàng....quen thuộc như đường vân tay ấy....nhưng hắn không gọi được nàng là ai....

"Cô nương, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Hắn hỏi, giọng nghẹn ngào.

Thiếu nữ đẩy hắn ra, nhìn hắn quyến luyến...
"Có người bảo tôi, dù trước kia có gặp ai đi nữa, có vui buồn hay đau khổ, chỉ cần bước lên cầu Nại Hà thì sẽ quên đi tất cả. Đi qua phía bên kia cầu, sẽ là một định mệnh mới."

Hắn ngẩn người thật lâu, cứ si ngốc nhìn theo bóng hình nàng xa dần xa dần...đến khi chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt cuối con đường.

Nghĩ rồi, hắn cũng đi, đi trên con đường nàng đã đi. Có một hy vọng le lói trong hắn rằng thiếu nữ ấy là người hắn muốn tái ngộ...

_____Hết phần 3: End____

______Tước Nhi______
OE nhé, 2 phần trước buồn quá, phần này làm OE...mà xen chút huyễn huyễn vầy ta cảm thấy cứ như phần này bị tách riêng ấy, là lạ...
Vậy là cặp này đóng lại tại đây hen Biểu tượng cảm xúc pacman có thời gian ta sẽ suy nghĩ một truyện khác 

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Chờ Đợi Hạnh Phúc 2

Hắn ngồi thẩn thờ trước thư án, mắt nhìn tấu chương nhưng hồn đã bay về phương nào. Hắn không biết ngôi vị này còn ý nghĩa nào với mình nữa khi mà người yêu dấu nhất đã ra đi....

Ngày đó, hay tin nhà nàng gặp nạn, hắn thật hận bản thân mình đã hoàn toàn bất lực dưới uy quyền của cha. Hắn trơ mắt nhìn nàng bị bán, bị đánh đập và bị ép buộc phải khuất phục. 

Hắn hứa với cha rằng sẽ không gặp lại nàng nữa nếu mình thắng được đêm đầu của mỹ nhân. Và hắn có nàng. Ôm nàng trong lòng nhưng ý nghĩ phải xa nàng từ đây như ngọn lửa thiêu đốt tâm can hắn.

Nhìn những giọt nước mắt nàng rơi trong đêm đen, hắn xót xa thốt ra lời hứa tàn độc nhất, ích kỷ nhất, chỉ vì không muốn trái tim nàng thuộc về bất kỳ ai khác....

Hắn lấy đại công chúa, dần dần thoát khỏi sự khống chế của cha. Hắn từng bước từng bước nắm giữ triều ca, âm thầm giết hết bè lũ hãm hại gia đình nàng năm xưa. Nhưng càng giết chóc, càng toan tính thì nỗi nhớ về nàng càng đậm sâu,càng khiến hắn ngày đêm chìm ngập trong đau khổ. 

Mỗi lần nghe tin tức về nàng, hắn hận không thể giết hết những kẻ bẩn thỉu dám tìm đến nàng. Nhưng làm sao có thể khi mà có cả trăm ngàn người trong thiên hạ cơ chứ? 

Mọi kỹ nữ đều có thể chuộc thân, nhưng kẻ tội đồ sẽ mãi mãi phải sống trong dày vò, chỉ có lệnh ân xá của hoàng đế mới có thể tự do....

Vậy nên, vì nàng, hắn chuốc thuốc tiên đế, ép ngài truyền ngôi cho hắn. 

Hắn thành công! Nhưng ngày hắn đăng cơ, những tưởng từ nay sẽ được cùng nàng làm đôi chim liền cánh...thì cớ sao...mắt hắn nhìn thấy...chỉ là cái xác lạnh lẽo đã cứng từ lúc nào?

Hắn đi Hoa Sơn, chọn cành đào đẹp nhất, cao nhất, nhiều hoa nhất đem về. Nhưng có lẽ, cành đào đó cũng giống như tình yêu ngắn ngủi, tràn trề tuyệt vọng của nàng và hắn nên nó cũng mau chóng héo tàn....

Đứng trước ngôi mộ không tên ở loạn táng cương, lòng hắn trầm xuống. Hắn không thể nào hét lên tên của nàng, cũng chẳng thể khóc than một hồi, bởi rằng, còn ai có thể nghe được tiếng lòng của hắn, còn ai có thể nhìn thấy sâu thẳm tâm hồn hắn? 
~~~~~~
"Cành đào năm xưa ta đã hứa, bây giờ, ta đến tặng cho nàng. Ta không mong nàng tha thứ cho ta. Chỉ là...đời đời kiếp kiếp ta chỉ có một thê tử là nàng..."
~~~~~~
Suốt thời gian hắn tại vị, ngôi hoàng hậu bỏ trống. Ngay khi con trai của hắn và đại công chúa tròn 12 tuổi, một đạo chiếu chỉ truyền ngôi bất ngờ ban ra....kể từ đó, không ai trong triều gặp lại hắn nữa. 
~~~~~~
không biết từ lúc nào, ở loạn táng cương có một ngôi nhà tranh, có một ông lão vẫn ngày ngày quét tước các ngôi mộ không tên....nhưng chỉ có một ngôi mộ gần nhà ông ta là có thêm hoa đào trang trí mỗi độ xuân về....

~~~~~hết phần 2~~~~~
_____Tước Nhi_____

Chờ Đợi Hạnh Phúc 1

Năm ấy, cha nàng mang tội phản quốc, già trẻ trong nhà đều bị liên luỵ. Trai thì chém đầu, gái thì bị bán. Mộng ước vợ chồng của nàng và hắn tan vỡ, trôi theo dòng nước.

14 tuổi, nàng bước chân vào Xuân Hồng Lâu, trở thành vật phẩm đấu giá của kẻ lắm tiền. Hắn mua được đêm đầu của nàng, nhưng hai kẻ khốn khổ lại đến với nhau bằng nước mắt và sự bi thống tột cùng.

Sau hôm ấy, nàng cự tuyệt mọi vị khách và có ý định tự sát. Hắn đã bảo với nàng rằng: "Ta sẽ phấn đấu thật tốt để giành được danh vị cao quý nhất trong triều....vậy nên nàng cũng không thể thua ta! nàng hãy trở thành danh kỹ đứng đầu kinh thành, giúp ta triệt hạ chướng ngại vật! Khi đó, chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi..."

Nàng hiểu rằng điều đó đồng nghĩa với bản thân sẽ bị nhúng chàm bởi hàng trăm tên nam nhân bẩn thỉu....Nhưng nàng tin hắn bởi vì nàng yêu hắn. Chưa đầy một năm, nàng thật sự trở thành danh kỹ nổi tiếng nhất kinh thành. Thế mà, kể từ ngày đó, hắn chưa một lần quay lại tìm nàng...

Mỗi ngày đều có người nói về hắn càng khiến nàng thấy cô đơn lạnh lẽo. Vậy mà, tận sâu trong tim nàng vẫn muốn tin rằng lời nói xưa kia là thật.

Hắn lấy đại công chúa, trở thành vị phò mã ưu tú nhất. 

Hắn dẹp loạn tặc ở biên cương khiến dân chúng tôn thờ như vị thánh cứu độ chúng sinh.

Và tên hắn được ghi trong di chiếu của tiên đế khi ngài băng hà.

Phải! mỗi tin tức về hắn đều khiến nước mắt nàng rơi. Nàng nên hận hắn hay từ bỏ tình yêu dành cho hắn? Không! cả hai nàng đều không làm được!

Ngày hắn đăng cơ, cả nước vui mừng. Xuân Hồng Lâu phát hiện xác nàng lạnh cứng từ lúc nào. 

Kết thúc đi~~ sự chờ đợi mòn mỏi khiến nàng rất mệt, rất đau khổ. Nàng nguyện rằng đời đời kiếp kiếp không nên gặp lại hắn.......
~~~~~~~~~
Chiều thu gió hiu hiu, lành lạnh, một thân ảnh màu vàng đứng lặng yên trước ngôi mộ không tên, đầy cỏ dại. Người đó chỉ rơi đúng một giọt nước mắt, để lại một cành đào đã héo rũ.....
~~~~~~~~~
"Khi ta lớn, chàng hãy cầu hôn ta bằng cành đào đẹp nhất trên đỉnh Hoa Sơn nhé?"
"Dĩ nhiên, với ta, chỉ có nó mới xứng với nàng"
~~~~hết phần 1~~~~
________Tước Nhi________

Ba nghìn năm vật đổi sao dời
Ngươi cuối cùng rồi cũng già đi mất
Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa
Ngươi đi tới bến đò ở phía trước
Sông mịt mù, dòng nước lững lờ trôi
Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén tự bao giờ.
Cứ như vậy, cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông
Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa rối loạn này.
Tâm đau như vỡ nát
Tâm chết trong vô vọng
Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên
Thay cho chén canh đắng lãng quên mất

Ta còn sống
Không có linh hồn, chỉ có thân thể
Thế nhưng mà, vẫn kiên trì yêu ngươi

- tống dĩnh -

Đế hoàng

Khói hương trầm hàng đêm đốt đi nổi nhớ phương xa ....
Ngươi chinh chiến - ta lại chỉ có thể yếu hèn núp sau điện ngọc đài cao .Ngươi tôn ta hai chữ - đế hoàng .Thật tâm ta vẫn biết rõ... ngươi xem ta là gì .Một kẻ nhu nhược chỉ biết chạy trốn chiến tranh..Nhưng ngươi không thể thấu được tâm tư của ta ..Sợ hãi thế nào khi phương xa báo tin về .Mặt lạnh trên ngai nghe quân báo .Tâm thì như hải đảo sóng cuồn .Ta nhu nhược , ta biết . Ngôi hoàng đế vốn không dành cho ta . Ta chỉ là kẻ nhặt được may mắn sau một hồi cung biến .Như một quân cờ được đưa lên làm bù nhìn . Ta có thể làm gì hơn ngoài chấp nhận số phận.Nhưng ta đã gặp ngươi ...một khúc tiêu đêm ấy , quấn lấy tâm tư của kẻ cô đơn nơi tẩm thất .Để rồi dõi theo ngươi trong từng hành động .Nhưng ngươi vĩnh viễn không biết được ....Đối với ngươi ta chỉ là quân vương vô dụng ..Đối với ta ngươi lại là ....sâu sắc ....trao đi tâm ..[ Lam Không ]


Biệt Thư


Ta cứ ngỡ rằng, ngươi và ta dù không thể cùng nhau trong hiện thực, thì chí ít cũng hãy để ảo mộng này chung đôi. Nào ngờ đến cả mộng ảo cũng không được toại nguyện.
Là lỗi do ta vô tâm, hay tại là vì ngươi thay đổi? Là do lừa dối lẫn nhau hay là do bình thủy tương phùng?

Đã từng là hoài niệm đẹp tươi, chỉ đơn giản là sự quan tâm đơn thuần. Cũng là tốt hơn bây giờ, ngươi và ta đến gặp nhau cũng tạo nên chán ghét.Ta hiểu tâm người nụ hồng đã nở, hay ta cứ giản đơn là biến mất khỏi người? Sẽ không làm người phải thêm mối bận tâm hay phiền phức.Khi nhàm chán có thể cùng nhau đối ẩm, khi vui vẻ có thể cùng nhau chuyện trò. Khi đau đớn có thể vì người dang ra vòng tay an ủi.Không nhất thiết cùng người tơ hồng kết mối, vẫn có thể cùng nhau an ổn đến cuối đời.....Làm một đôi tri kỷ, không nguyện cầu uyên ương...Âu cũng là cùng người bấy lâu một tiếng phu thê. Không trọn chữ Tình cũng nên toàn chữ Nghĩa.Ta buông tay trước để không làm người khó xử. Cứ để ta đóng trọn một vai vô tâm phi phế. Đoạn đi đoạn tình này.Sau này vô tình gặp lại, không cầu người nhớ ta rõ ràng, chỉ mong có thể cùng nhau nở nụ cười nói lời chào hỏi...
Không cầu một cặp Uyên Ương, chỉ nguyện làm một đôi Tri kỷ...
Đoạn Lưu Nhiên.

BỈ NGẠN HOA

BỈ NGẠN HOA
Hoa Bỉ Ngạn ta gặp nơi Bỉ Ngạn
Hồng sắc đương khoe lục sắc tan
Hoàng Tuyền dẫn lối quên tình kiếp 
Bỉ Ngạn lưu tâm quá khứ tàn.... 
.

Ta từng rất yêu một người mặc dù ta khôg còn nhớ rõ hắn là ai.
Không nụ cười , không giọng nói, không hình dáng 
Nhưng ta biết rỡ ta đã từng rất yêu hắn, không ,có lẽ, vẫn mãi yêu hắn. Yêu đến tê tâm liệt phế. 
Yêu đến quên cả bản thân là ai.
Ngày ta cầm trên tay thủ cấp của chính cha ruột mình, cả người đầy máu đứng trước hắn, 
Ta nhận được từ hắn nụ cười đẹp nhất.
Hắn cũng từng hứa với ta, sẽ cùng ta du sơn hạ thủy.
Bình bình đạm đạm sống qua kiếp người...
Không cầu thiên trường địa cửu , chỉ nguyện một đời kết uyên ương.
Cuối cùng, ngày giỗ của ta, cũng chính là ngày hắn cùng thê tử kết thành phu thê, tình ái mặn nồng, đầu gối tay ấp.
Ta bình thản nhìn hắn bái đường thành thân.
Bình thản canh giữ nơi cửa hỷ phòng. Để hắn cùng thê giao hoan khoái lạc
Khoảnh khắc khi mũi kiếm kia đâm sâu vào lồng ngực, ta cũng bình thản đón nhận lấy cái chết.
Đời này không có được ngươi, đành hẹn tam sinh chuyển kiếp.
Chỉ có điều đôi tay đã nhuộm thắm máu đào này.
Ta không chắc được toại ý chuyển sinh.
Chẳng may bị ném bỏ vạc dầu.
Ta và ngươi lại giống loài Bỉ Ngạn, có hoa không lá, có lá đoạn hoa.
Ta cầm trên tay chén Vong Tình Thủy, vẫn không nỡ uống cạn chén này, chẳng may ta quên luôn đi hồi ức, có phải hay chăng ta và ngươi sẽ đoạn duyên mãi mãi?
Ta biết rằng, ngươi chẳng nhớ đến ta...
Ta gửi lại kí ức vào đóa hoa huyết sắc, chờ người thác về hội chung...
.
Ta gửi lại người đóa Bỉ Ngạn đỏ tươi
Để nhờ hoa đưa đường dẫn lối
Nếu một mai thác về xuống dưới
Có hoa này bầu bạn với người thôi...
.
Đoạn Lưu Nhiên

Nếu mai này ta không yêu nhau nữa..

Một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen.

Anh từng hỏi: Có bao giờ em không yêu anh nữa?
 
Em trả lời: Có chứ, cuộc đời này có gì không xảy ra!
 
Anh dằn dỗi và giận em toàn nghĩ những điều không may mắn và toàn nói những thứ chẳng tốt lành. Rằng đã tình yêu hai đứa mình mãi mãi không có giây phút ấy.
 
Có phải em quá thực tế không anh? Hay cuộc đời này quá nghiệt ngã.
 
Em không đủ lãng mạn để tin rằng tình đầu sẽ luôn là tình cuối và trái tim con người mãi không đổi thay. Trên đường đời có bao nhiêu ngã rẽ là bấy nhiêu lần ta phải lựa chọn. Và một mai biết đâu 2 ta chọn về 2 hướng rẽ không có nhau.
 
Em không đủ lãng mạn để tin rằng chỉ cần tình yêu đủ vượt qua tất cả. Có những khắc nghiệt trên đời không chỉ tồn tại trong phim ảnh. Bao ngang trái, bất công vẫn bám ríết lấy những đôi chân trần yếu ớt. Và chắc gì tình mình đủ lớn để đi qua tất cả?

Em không đủ lãng mạn để tin rằng cuộc sống toàn màu hồng, toàn những may mắn và tốt lành… Con người ta cần chuẩn bị để đối diện với cả những điều không mong muốn anh ạ.

neu-mai-nay-ta-khong-yeu-nhau-nua
Bởi vậy…
 
Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy dịu dàng nói với em điều đó… Em đủ tinh tế để nhận ra trong ánh mắt, trong nụ cười và vòng tay anh. Nhưng có lẽ, em cũng như mọi cô gái khác cần một lời nói để bắt đầu cũng như một lời nói để kết thúc. Đừng lẳng lặng ra đi anh nhé, em sẽ tự suy diễn những điều vu vơ.

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy buông tay và bước đi thật lạnh lùng. Em không chắc mình đủ mạnh mẽ để không níu giữ đôi tay, không ôm riết lấy anh từ phía sau… Em như mọi cô gái khác cũng chống chếnh, chới với khi đã quá quen được đi bên một người. 

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy bước ra khỏi cuộc đời em và làm ơn mang theo cả tình thương, quan tâm và lo lắng. Thứ em cần ở anh là tình yêu và chỉ vậy. Khi tất cả đã tan đi như bong bóng căng đầy, đừng nuôi em trong ảo giác của tình thương hại. Hãy để em được đứng lên bằng đôi chân của mình, không có anh bên cạnh. Những vết thương tự chảy máu rồi tự lành, thời gian kì diệu lắm anh ạ. Đó là thứ duy nhất em cần lúc ấy. Đi qua vết thương chảy máu rồi bưng mủ và hồi sinh, em sẽ thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn rất nhiều.

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, đừng vội vã nhắn tin đòi kết bạn… Khi nào muốn, khi nào thấy thật sự đã vượt qua em sẽ là người làm việc đó anh ạ.
 
Nếu một mai anh không còn yêu em nữa và bên anh là một cô gái khác. Ta vô tình chạm mặt nhau trên phố mong anh đừng giới thiệu em như người yêu cũ mà hãy xem em như một người bạn lâu năm, đồng hương hay một cộng sự từng làm việc… Một mối quan hệ không quá thân thiết cũng không quá xa vời.
Nếu một mai ta không còn chung lối, những kỉ niệm hãy cất vào ngăn khóa, đừng đem ra để níu kéo, để hờn giận hay làm tổn thương nhau… trái tim ấy ta đã từng thử ghép vào tim mình. Vì không kít nên bật khỏi đời nhau… Không ai là người có lỗi, tại sao phải làm đau người khác, làm đau cả chính mình.
Nếu một mai ta không còn chung lối, ai đó có hỏi là tại sao. Đừng nói với họ ta không hợp bởi hợp hay không do chính anh và em cùng cố gắng. Em sẽ nói vì tình yêu không đủ lớn để níu kéo hai cái tôi khác biệt. Càng ở bên nhau, càng gắn bó càng thấy mình đánh mất bản thân , vì thế mà dừng lại, không vì ai khác, vì chính mình mà thôi.
Nếu một mai anh hết yêu em, mọi lí lẽ, mọi lời nói... tất cả đều trở nên vô nghĩa. Em sẽ không hỏi quá nhiều vì thế đừng nói quá nhiều anh nhé, thời gian sẽ thay ta làm nốt những điều còn lại.

… Và một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi nhói mỗi khi nghe bài hát anh từng hát, thôi nghẹn ngào khi bước qua quán quen, thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen. Chắc chắn vậy, anh nhé!

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Đừng để thời gian trôi qua trong tiếc nuối...

Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó.

Khi còn trẻ, ta thường nghĩ bản thân mình có rất nhiều thời gian. 

Rằng nếu lần này thất bại, chúng ta sẽ sửa lại vào lần kế tiếp. 

Rằng nếu lần này không gặp may, ta sẽ tiếp tục thử thêm vận may một lần nữa. 

Và, hết lần này đến lần khác, ta suy nghĩ như vậy. Dần dần, ta không thật sự biết quý trọng những khoảng thời gian quý giá mà ta sở hữu. Ta trở nên dễ dãi với chính bản thân mình, cho phép mình cuốn trôi đi theo thời gian và “Tôi sẽ làm lại mọi thứ nếu có thể”. Ta lầy lội, ngập ngụa trong vũng bùn khó khăn không lối thoát. Và rồi, ta bỏ lỡ nhiều cơ hội mà đáng lẽ đã phải thuộc về ta trước đó.

“Don’t miss what you don’t want to miss” - “Đừng bỏ lỡ những thứ mà bạn luôn trông chờ”. Tôi nhớ câu slogan này đã được tung ra vào những giây cuối cùng của một mẩu quảng cáo của nước ngoài. Ngắn gọn, súc tích nhưng lại neo đậu nhiều suy nghĩ trong đầu người xem. Thực tế, thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi  thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó. Bạn không chấp nhận rằng thời gian là hữu hạn, là tuổi trẻ sẽ tàn lụi, là vẻ đẹp sẽ héo úa, là tình yêu sẽ chết đi khi những năm tháng vội vã đi qua…

Đừng để thời gian trôi qua trong tiếc nuối... 1
Những bước chân chập chững tập đi, những lần ngã xe đạp trầy trụa đầu gối, hay những lần nằm trong vòng tay mẹ và nghe thấy tiếng vỗ về “Rồi con sẽ làm được thôi”, liệu tất cả những khoảnh khắc ấy có thể quay trở lại được hay không? Nếu như là có, thì người ta đã không cảm thấy mắt cay xè khi bất chợt một ngày nhìn thấy những tấm ảnh xưa cũ nơi góc nhà…

Một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay, một nụ hôn vụng về lúc mới biết yêu liệu có thể được “tua” lại như cuốn phim trên màn ảnh mà thường xem được hay không? Bởi vì là không, nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình…

Liệu những bữa cơm sum họp gia đình, những nụ cười trên môi thắt chặt, hay những bữa tiệc sinh nhật với nến, hoa, và âm nhạc có  thể “mặc định” xảy ra từng ngày, từng tháng, hay từng năm? Bởi vì nếu điều đó là có, thì những giọt nước mắt muộn màng khi nhìn vào di ảnh người thân quen đã không tồn tại…

Dòng đời vội vã, nhiều khi nghiệt ngã, đừng bỏ qua nhau nếu như không muốn rời xa.

Đừng để thời gian qua đi mà không lấy lại được gì. Đôi khi vấn đề không phải là quá khứ hay tương lai, mà là “có” hay “không”, là sẽ mãi có được hay là không bao giờ sở hữu.  Học cách quý trọng những thứ mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị của thời gian, thì ít nhất, bạn sẽ không phải nuối tiếc bất kì điều gì. Vì trong cuộc sống, có những cơ hội không bao giờ đến lần thứ hai…

Thời gian hữu hạn, vô vàn nỗi lo, nhưng đừng vì thế mà bỏ ngỏ…

Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi!

Hầu hết những người cô đơn thường tồn tại trong đầu quá nhiều mâu thuẫn. Nửa muốn tìm cách thoát ra, nửa muốn chỉ ở yên trong cái thế giới của mình.

Đừng hỏi tôi, tại sao em không thể thoát khỏi cái bóng của nỗi buồn, cũng đừng trách tôi không tìm cách kéo em ra khỏi hố sâu của đơn độc. Tôi muốn giúp em, tôi cũng muốn em có thể đứng dậy để không làm cho tâm hồn bị rách vá thêm nhiều vết, để em không ngày ngày chìm đắm trong những khúc mắc, u sầu. Thế nhưng tôi không thể, bởi vì chính em nhốt mình vào cô đơn, thì chỉ em mới có thể tìm ra chìa khóa mở cửa để tự giải thoát cho mình được thôi!
 
Những người trẻ đều rất dễ mắc căn bệnh cô đơn. Một phần vì cuộc sống đưa đẩy người ta vào đường cùng của sự tiêu cực. Một phần vì không thể đặt lòng tin vào bất cứ ai sau khi niềm tin đã đôi ba lần bị đổ vỡ. Khi ấy, cái thế giới xung quanh bắt đầu nhỏ bé dần, biến cô đơn thành một chiếc lồng sắt, và chấp nhận ở yên trong đó.
 
Tôi biết, em chính là muốn tỏ ra mạnh mẽ nên không muốn giao tâm hồn mình cho kẻ khác, không muốn cho bất cứ ai thấy mình là một cô gái như thế nào. Em chỉ biết âm thầm ôm lấy trái tim mình, để mặc nỗi cô đơn từ từ xâm chiếm. 
 
Em thỏa hiệp, em chịu thua, em chấp nhận một cách nhanh chóng. Là em sai rồi, em không nên đẩy mình về phía cô đơn!
 
Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi! 1
Hầu hết những người cô đơn thường tồn tại trong đầu quá nhiều mâu thuẫn. Nửa muốn tìm cách thoát ra, nửa muốn chỉ ở yên trong cái thế giới của mình. Sự tự vệ nảy sinh từ nỗi sợ hãi sẽ bị tổn thương, mà tự giác co người lại thật chặt để khước từ những sự quan tâm chia sẻ của người khác.
 
Vốn dĩ chẳng ai có thể nhốt em chịu đựng đau thương, chỉ là em tự nguyện để bản thân chịu đau thương. Cũng như việc em đổ lỗi cho hoàn cảnh, đã đưa đẩy em trở thành một cô gái có thể giới nội tâm hoàn toàn khác so với vẻ ngoài. Chẳng ai có thể ép em trở nên cô đơn cả, ngoại trừ chính bản thân em, duy nhất trên thế giới này. Em cô đơn, tôi hiểu, nhưng là nỗi cô đơn em tự chuốc lấy, em có thể trách cứ ai đây?
 
Có trăm ngàn cách để không bị phụ thuộc quá nhiều vào thế giới nội tâm, nhưng em đã không làm gì hết. Em khổ sở trong cái lồng nhỏ của chính mình, nửa muốn vùng vẫy, nhưng nửa kia vẫn còn do dự. Lẽ nào, em lưu luyến cô đơn đến vậy hay sao?
 
Thật ra, cô đơn không hề đáng sợ, chỉ cần biết cách chế ngự nó, em vẫn có thể sống tốt, là một cô gái bình thường, và không bao giờ lặp lại suy nghĩ sẽ cách ly mình ra khỏi thế giới.
 
Là em tự nhốt mình vào cô đơn đấy thôi! 2
Đâu chỉ riêng em, trên thế giới này ai chẳng tồn tại một nỗi cô đơn. Nó sinh ra như một phần cơ thể, và nó tồn tại để nói chuyện với tâm hồn. Chính những nỗi cô đơn ấy giúp chúng ta nhìn thấy toàn bộ những mâu thuẫn bên trong con người mình, biết chọn một khoảng lặng để dừng chân, biết lưu giữ lại một chút bí mật, một chút kỷ niệm cho riêng mình.
 
Vậy đó, em có thể cô đơn, nhưng đừng tự nhốt mình vào cô đơn. Bởi nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó em sẽ không thể nào đứng dậy và rũ bỏ toàn bộ dây trói trên người mình. Người khác trói thì dễ tháo, tự mình trói thì vô phương. Chẳng lẽ em đối với bản thân mình hoàn toàn chọn cách tiêu cực để sinh tồn như thế này sao?
 
Dậy đi em, em đã ngủ đủ rồi! Đừng đem bản thân ra thí nghiệm sức chịu đựng cô đơn, em sai, em buộc phải thay đổi đi thôi!
 
Thay đổi để không hủy hoại bản thân bằng sự ăn mòn hữu ý của nỗi buồn, cho dù có cảm thấy cô quạnh cũng đừng nhốt mình vào một thế giới riêng. 
 
Em còn trẻ, trước mắt em còn vô vàn thứ mà em phải thực hiện, em có muốn bước ra ngoài thế giới này hay cứ mãi đắm chìm trong cô đơn?
 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...