Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016


Con người ta có Thất tình (bảy loại tình cảm).
Bảy loại tình cảm đó, thât ra là để thử thách, hay để tưởng thưởng cho người ta?
Có lẽ là cả hai. Và vì thế, mà con người ta mới trưởng thành được.
Trưởng thành, là khi trên môi thường trực nụ cười, bất kể trong lòng đang nghĩ gì. Cười, không còn là quyền lợi, nó đã thành nghĩa vụ. Lúc vui, cười, lúc không vui, càng phải cười, nếu không ta sẽ thành loại người kém giao tiếp. Đinh Hỷ cười rất hay, không những y thích cười, mà người xung quanh cũng thích nhìn y cười. Tác phong của y, cũng như cây Bá Vương Thương. Không những thẳng, mà còn nhanh. Không chỉ nhanh, mà còn mạnh. Chỉ là, người trên môi luôn nở nụ cười, trong lòng như thế nào nhỉ?
Trưởng thành, là khi ta thôi không còn giận dữ nữa. Cái tôi ngày bé dại, dũng khí  thuở thiếu thời, đã dần dần được luyện hóa. Hoặc giả, chỉ còn âm ỷ cháy trong lòng. Giận, không còn phồng mang trợn mắt, hoa tay múa chân. Giận, đã là cái nhìn lạnh lẽo, khuôn mặt trầm tư. Tiểu Mã hay giận, lúc giận thường dùng Nắm Đấm của mình để giải quyết. Y vốn là người đơn giản, một quyền vung ra, là vũ khí chí mạng. Giả như đối phương mạnh hơn, coi như y toi mạng. Năm xưa y giận, về sau càng giận hơn. Chỉ là, càng về sau, y càng bớt giận người, trái lại lại giận bản thân mình...
Trưởng thành, là khi ta học được chữ yêu. Một thời ngơ ngẩn bóng hình, một thời tim run loạn nhịp. Lòng vẫn còn bồi hồi, tim vẫn còn thổn thức, nhưng ta đã biết tận hưởng tư vị êm đềm, đã biết hoài niệm dĩ vãng. Yêu, không cần thề nguyền sống chết, không phải sớm tối cận kề. Yêu, không còn là cho không cần nhận lại, không là những điều vọng tưởng. Đoàn Ngọc yêu, và y rất biết cách yêu. Ngày đó, y mất thanh Bích Ngọc Đao định tình, nhưng lại được một thứ còn quý giá hơn, là người mà y yêu quý. Y đáng hưởng, bởi y hiểu rõ 1 điều, chỉ 1 điều, "1 người đàn ông, vì người đàn bà mà y thật sự yêu thương, sẽ không tiếc nhận hết tội trạng về mình".
Trưởng thành, có khi là thù ghét triền miên. Càng lớn, ta càng khó tha thứ cho người. Thời gian vô tình, có khi xóa nhòa mộng tưởng, cũng có khi vun xới niềm đau. Thương thân, ta ghét người, mà thương người, có khi ta lại càng ghét người hơn nữa. Mâu thuẫn, lại càng người hơn, lại càng đời hơn. Đa Tình Hoàn, vốn là vật vô tình, lại vì người mà hữu tình. Không những có yêu, mà còn có hận. Tiêu Thiếu Anh, trời sinh đã có tình, chỉ bởi đời phải vô tình. Lòng tuy thù hận, cũng chỉ tại yêu...
Trưởng thành, là đã biết bi ai. Bi ai cho người, bi ai cho mình. Tuổi trẻ mới lớn, ít ai thở dài, cũng ít ai nghĩ ngợi linh tinh. Người hay suy nghĩ, thường thường đều đã già, nếu thân thể chưa già, thì do tâm đã già. Dù biết hoa nở chỉ để tàn phai, lá vàng đã một thời xanh, lòng vẫn không khỏi xốn xang... Tên y có một chữ Tranh, mặc dù thực tâm y chẳng muốn tranh với đời. Cũng như thứ y dùng, là Ly Biệt Câu, chỉ vì, y muốn tương tụ.
Trưởng thành, ta đã biết vui. Chuyện tốt, đương nhiên là vui. Chuyện xấu, cũng phải biết cách vui. Vui, không nằm ở khách thể, mà từ cái nhìn bản tâm. "Tái ông thất mã" bất quá ý tứ chỉ có chừng đó thôi. Bạch Ngọc Kinh có thể tiêu dao khoái hoạt, không phải vì võ công của y, cũng không phải vì thanh Trường Sinh Kiếm của y. Chỉ đơn giản là, y biết tìm vui trong tháng ngày lang bạt, y vui khi tình duyên vương vấn, y vui khi phiền não gọi mời. Nụ cười, đã không còn là lợi khí sát địch, đã không còn là bảo bối hộ thân. Cười, bất quá chỉ là cười thế thôi.
Trưởng thành, ta thấm thía nỗi sợ. Ta cân nhắc thành bại, không phải vì chuyện được mất. Ta xem xét trước sau, chẳng để cân đo lợi ích. Từ không biết sợ, đến sợ, rồi biết cách sợ, và vượt qua nó, đấy là một chặng đường dài. Có người, còn chẳng biết đến nó, nói gì đến đi trên đó, nói gì đến vượt qua? Một người, nếu quả chẳng sợ gì, tôi nghĩ, người đó chẳng biết gì. Cao Lập, y cũng sợ, một cách rất hiển nhiên. Khổng Tước Linh tuy mang lại cho y niềm tin, nhưng nó cũng tước đi của y sự bình tĩnh. Chung quy, nó cũng chỉ là vật ngoại thân, có huy hoàng mỹ lệ, hay kỳ bí đáng sợ, cũng chẳng sánh được bản tâm con người. Đến cuối cùng, y cũng hiểu rõ, không quá muộn...
Cổ Long viết "thất chủng binh khí", phải chăng là để đúc kết thành quả của bản thân mình? Không biết. Tôi đọc và ngẫm, phải chăng là đã trưởng thành? Cũng không biết. Cái không biết, nói không được đã đành. Đến cái biết, cũng khó mà nói ra được nốt. HIỂU khó, BIẾT còn khó hơn. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...