Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019


Tự dưng nhớ bữa cơm tối nay ăn canh rau mùng tơi nấu ngao, có một miếng như thế này. Vừa đưa cái thìa canh và rau lên miệng, có một con ngao ở trong đó, bé lắm luôn, ấy thế mà lỡ miệng, chưa kịp nhai con ngao đã nuốt thẳng nó xuống bụng, trong khi các miếng khác đều nhai rất là kĩ tất cả mọi thứ trong đó rồi mới nuốt.
Đấy! Thế là cuộc đời tươi đẹp của một con ngao đã kết thúc một cách nhạt nhẽo, nó chẳng kịp làm gì cả, ngay cả đến lúc chết đi nó vẫn vô dụng. Nó bị nuốt một cách phũ phàng, không được nhai, không được nếm, không bao giờ có một ai biết được vị của nó thế nào, ngon hay dở, ngọt hay nhạt, mềm hay dai, để rồi nó sẽ trở thành "cặn bã". Thật sự là vô cùng nhạt nhẽo và đáng tiếc cho một con ngao vô tri bé nhỏ đáng yêu 
Và tôi tự hỏi rằng, liệu sau này tương lai của tôi có nhạt nhẽo và vô nghĩa như số phân của con ngao đó không, hay lại bị những khó khăn và cám dỗ của cuộc đời nuốt chửng, vô vị và vô phương ? ...
Nhật Ký Vozer

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...