Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016



“Nếu anh thật lòng yêu một cô gái đã từng buồn, từng khóc, đừng nói quá nhiều về một quá khứ không vui, đừng hứa hẹn gì về một tương lai không chắc chắn. Cô ấy không thích những ảo vọng, càng ghét sự chênh vênh. Hãy lặng lẽ ở bên, chăm sóc và nâng niu cô ấy bằng chính hai bàn tay anh, rồi anh sẽ cảm nhận được cái ôm của cô ấy, không quá chặt, nhưng đủ vững chắc để đưa anh đi trọn một cuộc tình.”


“Có lẽ, những thứ đã mất đi dẫu có tìm lại cũng chẳng được. Dù ký ức có sâu đậm đến đâu đi nữa thì giờ đây mong muốn gần gũi như trước kia đã là chuyện không thể nào.”

[Mưa gió thoáng qua tôi yêu em - Tình Không Lam Hề]
 


"Nhìn rõ một người không cần phải vạch trần, chán ghét một người không cần phải trở mặt. Còn sống trên đời này, luôn có người nhìn không thuận, cũng như người khác nhìn không thuận chúng ta. Người trưởng thành không phải là ở tuổi tác, mà là hiểu được sự buông tay, học được sự hòa hợp. Có chút khổ tâm không nói ra, không có nghĩa là không đau, không phải là không có cảm giác, mà biết là có nói ra hay không đều giống nhau; vết thương này, không phải là không sao, mà hiểu được rồi sẽ từ từ phục hồi."

Có một thuở tôi trót yêu một người, một chút cơ hội thôi người ta cũng chẳng muốn cho. Nếu tôi im lặng, người cũng sẽ mãi không lên tiếng.
Trầy trật lắm mới dám nhắn vài lời, chẳng được mấy lần người hồi đáp lại ngay. Suốt buổi trò chuyện cũng chỉ riêng mình tôi hỏi. Như chính mối tình này, chỉ riêng mình tôi thương đau...
-Hạ Vũ-

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

 

"Gửi bạn thân,
Hãy thứ lỗi cho tôi đã dần dần bớt đi những lời thăm hỏi. Có một kiểu tình cảm không còn cuồng nhiệt, nhưng vẫn luôn còn đó. Chúng ta không thể ở cạnh nhau nhiều như trước, dường như điện thoại tin nhắn cũng ít đi, chúng ta không thể chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn của nhau ngay từ giây phút đầu, như thể đã trở nên lạnh nhạt, ít nói hơn. Nhưng nếu có một ngày bạn cần đến tôi, tôi vẫn sẽ luôn có mặt, hãy nhớ rằng, bạn thân yêu, mọi tình cảm ban đầu sẽ không bao giờ thay đổi..."

{Dịch: Dennis Q}
des by tieuchinhthai@Kites.vn

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016



"Sống trên đời này lâu một chút, bạn sẽ nhận ra được một sự thật vô cùng khôi hài: loại người ngây thơ nhất là người yêu của mình, và loại người tàn ác nhất cũng chính là người yêu của mình."

- Tôi cứ nghĩ yêu là để hạnh phúc - Gia Đoàn
160311musicyoona3-1457628825233.gif

“Sống cùng ai”, “sống như thế nào”, “sống bao lâu”; mỗi người trả lời câu hỏi trên theo mỗi cách. Có người vì tình yêu, có người vì vật chất, có người vì dung mạo, có người vì tiền đồ, lại có người vì áp lực, có người vì số mệnh mẹ cha. Cho đến một ngày, khi thực sự muốn tìm một người đồng hành suốt cuộc đời, bạn mới nhận ra rằng, tiền đủ tiêu là tốt rồi, vẻ ngoài không dọa người là được. Thật ra,tiêu chuẩn về hạnh phúc thực sự rất đơn giản, không cần lý do, chỉ cần nụ cười nhiều hơn nước mắt, vậy là bạn đã tìm được đúng người.
- Dịch: wunianying


Thực ra, nỗi buồn không bao giờ kết thúc. Chỉ là nỗi buồn này đi qua, nỗi buồn khác sẽ đến. Hôm nay quên chuyện buồn này, ngày sau sẽ có chuyện buồn khác. Đừng đòi hỏi con người lúc nào cũng phải vui, vì cơ bản, người như vậy không tồn tại.

Chúng ta luôn có những suy nghĩ riêng mình hiểu, mỗi người có những câu chuyện riêng mình trải qua và có những nỗi buồn không tâm sự được với bất kì ai.

Lâu lâu cũng có những đêm, tôi không ngủ, và suy nghĩ về những nỗi buồn của cuộc đời mình. Đời cơ bản là đơn giản, nên cũng cứ đơn giản hóa nỗi buồn đi, cho đỡ mệt :)

Buồn thì ăn, buồn thì khóc, buồn thì đi xa một chuyến, buồn thì về nhà ôm mẹ, buồn thì nghĩ,...tập sống chung với nỗi buồn và sự cô đơn chính là bản năng của người trưởng thành, vậy đấy :)
"Làm gì có chuyện quên được nhau? Chỉ là nhìn nhau mà không thấy đau lòng nữa..."
11148635_512956238889527_7116964565193602938_n.png
"Trong cuộc đời này, hóa ra có thật nhiều thứ không ngờ tới. Người với người gặp nhau rồi xa nhau giống như một chặng nghỉ chân vậy. Cuối cùng bản thân mỗi người vẫn chính là người quyết định duyên phận của mình. Cùng ai hay đơn độc cũng chẳng phải là điều đáng vui hay đáng sợ gì nữa..."
- Nguyễn Mai Anh

Đã quyết định quên đi chuyện gì, thì hãy quên cho bằng hết.
Đã quyết định không bao giờ gặp ai nữa, thì đừng gặp lại người ta.
Xin đừng làm những chuyện phản bội chính bản thân mình.
Nếu muốn yêu người khác, hãy trân trọng chính mình trước đã.
{ Weibo - Dịch: Mẹ Cherry }

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016


Nếu đã chia tay nhau, nếu như người ấy đã bước ra khỏi cuộc sống của bạn thì đừng cay nghiệt nhau đến thế.
Dẫu cho người ta làm tổn thương bạn đến bao nhiêu, đối xử với bạn tàn nhẫn như thế nào thì cái cách bạn đay nghiến họ cũng chỉ chứng tỏ con người bạn không ra gì mà thôi.
Mà càng nói chúng ta càng đau. Càng nhắc tổn thương càng nhiều.
Thôi. Chuyện xảy ra cũng đã như thế, điều chúng ta nên làm là đứng dậy sau những tổn thương, cố gắng bình thản mà sống. An nhiên dửng dưng đừng quan tâm đến họ vừa khỏe mình mà lại chứng tỏ được với người ta.
Chỉ cần bạn mặc nhiên được với vết thương ấy thì những xót xa kia sẽ dần biến mất và người ấy đến lúc bạn phải tự nhắc mình, à thì ra chúng ta quen nhau.
Chỉ cần như thế thôi thì những tàn nhẫn kia bạn phải chịu sẽ dần về con số 0, người ấy sẽ chẳng còn quyền gì để chạm đến trái tim của bạn.
Dẫu sao đó cũng từng là yêu thương dù có chối bỏ như thế nào cũng không thể. Đừng chửi rủa, kể lể, khóc than. Cũng đừng nói xấu, cay nghiệt nhau làm gì. Cứ im lặng mà sống, cứ tập nghĩ về những chuyện bình thường đơn giản nhất. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Đừng hỏi bất kỳ ai làm sao để hết đau, làm sao để đứng dậy. Tất cả đều là do cách bạn chọn lựa và đối xử với những vấp ngã của chính mình mà thôi

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016



Sài Gòn này tôi có một người dưng xa lạ.
Suốt một đời chỉ dám gọi nhau bằng một chữ Thương…
Ngày đó, là tôi có cảm tình với người ta trước. Bởi vóc dáng, bởi khuôn mặt. Bởi nụ cười, bởi giọng nói. Bởi tính tình, bởi sở thích… Hết thảy đều khiến tôi đắm say. Kể cả cái cách mà họ đau vì một người, cũng khiến tôi bao lần ước ao mình sẽ được họ đặt vào lòng như vậy. Khi ấy, chắc chắn tôi sẽ không khiến họ phải xót xa như thế đâu, mà sẽ làm họ thật hạnh phúc, thật hạnh phúc. Tôi nghĩ thế.
Nhưng dường như điều đó sẽ mãi không bao giờ xảy ra. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào thế giới của họ, tôi đã biết chính mình sẽ là nhiều phen điêu đứng, vất vả trước. Xung quanh họ là tầng tầng lớp lớp những hàng rào ngăn cách. Trên một lớp lại giăng thêm một mớ sợi kẽm gai. Tôi cứ đi, cứ đi, mặc cho tay chân mình dần trầy xước những lằn ngang dọc. Cho đến khi bước được đến lớp cuối cùng, thật gần, thật sát bên họ rồi, tôi mới lần nữa khẳng định: Nơi họ tồn tại là nơi tôi chẳng thể nào thuộc về. Tim họ rõ ràng tôi nhìn thấy đấy, nhưng càng cố chạm vào, sẽ càng rỉ máu tim mình.
Đó là khi mà người bảo, chỉ riêng tôi là người thấu hiểu người. Có những điều, có những chuyện, người chỉ tâm sự với mình tôi thôi. Điều mong muốn duy nhất của người là có thể hoài hoài cùng tôi vui đùa, tán gẫn. Cùng lê la khắp các hàng quán ăn vặt, các ngõ ngách, đường khuya của Sài Gòn.
Và đó là khi mà người nói, người thương tôi lắm, hỏi tôi có thương người không, kèm theo cái nắm tay siết nhẹ, và cái ôm ấm nồng, nhưng hai ba hôm sau vẫn có thể đường hoàng mà nắm tay, mà ấp ôm một kẻ khác, tôi tận mắt nhìn, nhưng chẳng thể nào mở miệng trách than.
Giữa Sài Gòn này, tôi có một người dưng xa lạ như thế.
Suốt một đời, tôi thương họ nhiều hơn một chữ Thương.
Suốt một đời, chỉ dám mong họ mãi thương tôi đủ bằng một chữ Thương.
Hạ Vũ
tumblr_o2u2n6FeZl1ukldkho1_400.gif

Yêu là một cuộc gặp gỡ, không thể chờ đợi, cũng không thể chuẩn bị.
giphy (2).gif

"Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đừng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn."

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016


“Thời gian càng lâu, lòng người càng nhạt. Người đã từng nói dù thế nào cũng sống chết bên nhau, đến cuối cùng già rồi chết đi cũng không hề gặp lại...
Năm tháng là một tên trộm, luôn vô tình lấy đi rất nhiều lời hứa hẹn, dung nhan mỹ miều, tình cảm thực sự và cả cuộc sống hạnh phúc.”
Biểu tượng cảm xúc smile
{ Weibo - Dịch: Rainie Nguyen }


Có những lúc bạn nhớ da diết ai đó, nhưng bạn sẽ không gọi điện cho người ấy.

Gọi điện cho người ấy, không biết phải nói như thế nào, chi bằng không gọi vẫn hơn.

Nhớ một người, không nhất thiết cứ phải nghe thấy giọng nói người đó.

Nghe được giọng nói người đó, có thể lại là một chuyện khác.

Mọi thứ trong tưởng tượng, thường bao giờ cũng đẹp hơn một chút so với hiện thực. Người ở trong nỗi nhớ nhung đó, cũng sẽ ấm áp hơn người ấy ở ngoài đời. Nỗi nhớ dường như là một thứ gì đó thật xa xôi, nhưng có những lúc lại gần gũi hơn cả so với hiện thực. Nỗi nhớ rất gần, bên kia đầu dây điện thoại dường như lại rất xa, chi bằng không gọi điện thoại vẫn hơn.

Trương Tiểu Nhàn

Tình yêu, sự khởi đầu rất quan trọng.

Bởi vì, nếu ban đầu, anh ta đã không nhiệt tình với bạn, cô ấy đã không muốn đi chơi với bạn. Anh ta chỉ nhắn tin cho bạn vào đêm thật khuya, khi đã nói chuyện xong với hàng tá em khác rồi lại kết câu "thôi anh ngủ đây" , cô ấy chỉ gọi cho bạn khi chán nản đến mức không còn ai để đi, và cô nàng nghĩ mình luôn nhận được sự ưu tiên từ bạn.

Vậy thì, tỉnh lại đi, chẳng có tình yêu nào ở đây hết, họ cho bạn một tia hi vọng nhỏ nhoi, không yêu, nhưng cũng không muốn mất. Bạn chỉ là một trong những sự lựa chọn, phương án 2,3...hoặc thậm chí là n. Không hơn không kém!

Nếu ban đầu đã thế, nếu bạn may mắn nhận ra, thì tốt nhất là phũ lại cho bất ngờ. Ở đời, đừng chỉ biết nhận, nhất là tình cảm chân thành không toan tính 😊
12790995_1520001684963348_9067621916518143294_n
cứ ngỡ mình xa nhau
trong buổi chiều nhạt nắng
cứ ngỡ lòng phẳng lặng
chẳng còn nổi gió mưa
cứ ngỡ một cơn mơ
vỡ òa anh đi mất
cứ ngỡ lòng đã chật
bóng hình người chênh chao
cứ ngỡ là chiêm bao
đêm về nghe tiếng thở
bao nhiêu là tan vỡ
hiện hình giọt nước rơi
cứ ngỡ rồi sẽ thôi
thôi chờ, thôi yêu nữa
vậy mà đời đâu nỡ
cho ta một yên lành
cứ ngỡ là mong manh
đêm về nghe tiếng nấc
có bao nhiêu hư thực
đan vào nước mắt em?
cứ ngỡ rồi sẽ quên
thôi không cầm tay nữa
bao nhiêu là dang dở
cứ ngỡ là thương nhau...
- Min -
Meet me on Tumblr: http://min-in-jul.tumblr.com/

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016


Người yêu cũ gọi. Tôi do dự rồi cũng bắt máy:
- Đầu tháng sau em cưới, anh đến dự nhé?
-Anh suy nghĩ đã.
Tôi cười giả lả, nhưng trong lồng ngực như có thứ gì đó vỡ vụn. 2 năm sau khi chia tay, tôi vẫn dõi theo cuộc sống của em. Hôm trước thấy facebook cá nhân của em đăng ảnh nhẫn cưới, tôi đã ốm mất gần một tuần. Cứ tỉnh rồi lại say, đến khi chán say rồi thì tỉnh. Ngày trước hôm em cưới, em vẫn nhắn tin cho tôi. Ngày mai anh sẽ đến chứ? Tôi không nhắn lại.
Tôi đến đám cưới lúc đại diện hai họ đang phát biểu. Những lời chúc, những lời cảm ơn qua lại, sao tôi thấy nhạt thếch và vô vị đến thế. Em tôi vẫn vậy, gầy hơn đôi chút nhưng nụ cười vẫn đủ làm tôi thấy yên bình. Tim tôi thắt lại, cô dâu chú rể trao nhẫn, rót rượu, cắt bánh và hôn nhau say đắm.
- Cô dâu xinh quá. Chú rể không biết tu được mấy kiếp mới lấy được vợ vừa xinh vừa hiền vừa đảm. Tiếng thanh niên trêu đùa nhau. Tai tôi ù đi, khóe mắt cay cay. Tôi bước vội ra ngoài, nhét phong bì vào hòm mừng, rồi ra về.
Có người nhận ra tôi là ai. Cô dâu mặt tái mét. Em thì cười ngỡ ngàng, chắc nghĩ tôi không dám đến. Tôi kệ. Đến được đây và chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của đời em, thế là đủ rồi. Quan tâm chuyện khác làm chi.
Chào nhé, kỉ niệm.

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016


Một hôm mộng thấy Nợ nần bủa vây, Bệnh hoạn tật nguyền, Tai họa triền miên.. giật mình tỉnh giấc ta vẫn là ta.. MỪNG..
Một hôm mộng thấy Giàu sang tột đỉnh, Quyền cao chức trọng, Hạnh phúc tràn đầy.. giật mình tỉnh giấc ta vẫn là ta.. BUỒN…
Một hôm mộng thấy … giật mình tỉnh giấc ta vẫn là ta.. KỆ…
- ờ

Hôm nay chào buổi sáng hơi "nặng" chút nhé^^

P/s: Nguyên nhân dẫn đến cái cover này là do nhớ lại một cuộc nhắn tin "thế kỉ" của mình với thằng bạn khùng - muốn hỏi cách chết^^
"- Mày ơi tao chán quá! Có cách nào chết không chỉ tao với!
- Muốn chết à, uống thuốc ngủ đi.
- Hâm à, uống thuốc ngủ khả năng thất bại rất cao - không chết tỉnh dậy lại còn bị ăn chửi nữa.
- Vậy uống thuốc chuột đi.
- Điên à, thuốc chuột đau bỏ cm nhà nó ấy.
- Vậy nhảy cầu đi.
- Khùng à, cách đó dễ chết mất xác lắm, khổ thân hai cụ nhà tao lại không biết ôm ai mà khóc tang.
- Vậy đâm đầu vào ô tô - ở đường cao tốc ấy *cáu rồi đó*
- Dở à, chết vậy xác bét nhè ra xuống kia lấy cái gì đi tán gái.
- ...
- Ê, đâu rồi?
- ...
- Còn đó không?
- Mịe, chết mà dễ thì mầy nghĩ chị mầy còn ngồi đây gợi ý cho mầy không?"
Đấy, đại loai chuyện nó nhạt thế đấy^^

Nếu mềnh chết, riêng cái khoản thỉnh thoảng không có đứa nào ngồi nghe mẹ mềnh - đang trong giai đoạn tiền mãn kinh, mắng cũng đã là vấn đề lớn rồi^^
Còn bố, biết gọi điện cho ai mau mau về bố con mình nhậu bia với lạc rang đây (không ăn thịt chó nhé^^)
Còn em mềnh nữa, biết gọi điện khóc lóc kể khổ với ai: chị nhanh về đi, mẹ bắt em rửa bát^^
Đấy, có nhiều vấn đề to lớn, rất rất to lớn cần mình xử lí lắm - cho nên là muốn chết cũng không dễ đâu^^

HỌC GIỎI ĐỂ… CHẾT


Xã hội , xét trên khía cạnh văn minh - phát triển , và giáo dục dường như song hành với nhau như hình với bóng. Nhìn vào xã hội để thấy toàn bộ giáo dục và soi vào giáo dục để nhìn ra phần lớn xã hội.
Trong một xã hội kém phát triển : nền sản xuất mang nặng tính chất nông nghiệp và tư duy kiểu tiểu nông , suy nghĩ phải học giỏi để thành đạt là một điều phổ biến và dễ hiểu. Người ta tìm cho mình 1 con đường thông thoáng và an toàn qua việc học giỏi để có bằng cấp - càng cao càng tốt , để thoát cảnh nghèo khổ.
Cách này tuy dài lâu và vất vả nhưng an toàn và nó gắn với cái gọi là comfort zone.
Với tư duy tiểu nông , không mấy ai nghĩ tới việc làm ra một cái gì đó hay và tốt để bán kiếm tiền và từ đó thoát khỏi cảnh nghèo khó. Cách làm này nhanh hơn nhưng chứa đựng nhiều rủi ro. Không có từ nào tốt hơn 2 từ risk-taking và risk-takers để miêu tả.
Cách 1 tạo ra những followers và employees.
Cách 2 tạo ra những leaders và employers.
Nền giáo dục đồng phục về kiến thức của chúng ta luôn cố gắng tạo ra những con người học giỏi và học rất giỏi. Từ bao lâu nay chúng ta thấy : muốn sánh vai với đời và sánh vai với các cường quốc năm châu thì chỉ có cách học… thật giỏi.
Và với cách đó thì mãi chúng ta cũng chả bao giờ theo kịp tư bản giầu có chứ nói gì tới việc sánh vai cùng “ bọn chúng nó ”. Việc học giỏi suốt bao năm nay của chúng ta hóa ra lại là đã và đang đâm đầu vào tường. Nghe vô lý và có vẻ joking quá.
Ấy vậy mà joking lại thường chứa đựng các sự thật đắng lòng : ở nước ta có những làng có tới cả ngàn tiến sỹ. Nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo. Với giả định rằng 1 ngàn ông bà TS này học giỏi… thật.
Chúng ta hãy nhìn vào các trường đại học hàng đầu Hoa Kỳ để mở rộng câu chuyện này của chúng ta.
Dân châu Á vốn nổi tiếng là học giỏi và kèn cựa nhau. Để vào được các đại học Hoa Kỳ họ không còn cách nào khác là học thật … giỏi hơn hẳn thằng khác và hơn hẳn số đông theo kiểu siêu nhân : GPA cao chót vót ( 4.0 / 4.0 chứ chả chơi đối với người Mỹ gốc Á học phổ thông tại Mỹ ) ; SAT cao vô đối ; thành tích nghệ thuật và thể thao hoành tráng ; các loại giải thưởng và hoạt động ( cộng đồng và lãnh đạo ) ngập tràn…
Vậy mà họ vẫn bị các top schools từ chối.
Người Mỹ có lý do của họ để từ chối các cá nhân học giỏi tới mức… hoàn hảo này. Harvard thậm chí còn khẳng định là họ tìm kiếm sự đa dạng trong các lớp học của họ chứ không phải tìm kiếm các cá nhân học giỏi giống nhau. Họ ( Harvard và các top schools của Mỹ ) còn khẳng định là đây chính là nền tảng của sự thành công của họ. Học giỏi chưa chắc đã … HAY và có ích.
Những người châu Á không nghĩ thế. Họ cho rằng học giỏi là siêu và có thể làm gì tùy thích nhờ học giỏi. Đúng là điều đó không sai nếu anh học giỏi để làm followers. Còn để dẫn dắt và sáng tạo thì … còn xét.
Tại Harvard , Yale và Princeton…, tỉ lệ Asian - Americans hiện nay chiếm khoảng 20% . Một con số thấp nhất từ trước tới nay và thấp hơn rất nhiều so với cách đây 2 thập niên. Để vào được các top schools , người châu Á , kể cả gốc Á tại Mỹ phải cố gắng hơn rất nhiều so với học trò Mỹ da trắng và kể cả học trò Mỹ gốc … Phi.
Điều này nghe có vẻ sỉ nhục người châu Á quá. Và mới đây 1 học sinh người Mỹ gốc Trung Hoa đã làm xôn xao cả nước Mỹ khi thuê kiện các top schools trong đó có cả Harvard vì tội phân biệt chủng tộc trong việc xét duyệt các hồ sơ vào đó. Các cáo buộc có cả việc tố cáo Harvard và các top schools đặt ra quota đối với các học sinh châu Á và gốc Á.
Các trường top này vẫn giữ quan điểm củ họ và cuối cùng em học sinh học siêu giỏi gốc Á này đã vào Williams College và vẫn tiếp tục mong chờ Harvard thay đổi quan điểm và nhận cậu vào.
Harvard vẫn từ chối cậu.
Các nhà tư vấn ( tại Mỹ ) cho các học sinh châu Á đã có các thay đổi mạnh mẽ trong thời gian gần đây khi khuyên các học sinh bớt … học giỏi đi. Họ nói : học sinh châu Á hãy bớt giỏi theo kiểu học trâu bò đi , hãy thể hiện khả năng biểu diễn sân khấu của mình ( cả âm nhạc và thuyết trình ) và hãy chơi các môn thể thao không phải là vợt đi ( hãy chơi đá bóng cho giỏi vào chẳng hạn ).
Các em hãy cho thấy sự khác biệt đi thay vì em nào cũng học giỏi giống nhau. Đã có thời 1 admission essay của học sinh châu Á gốc Việt với câu chuyện sống sót trên biển với 2 đô la trong túi và thoát khỏi miệng cá mập trên đường vượt biển sang Mỹ là 1 motif gây ấn tượng cực mạnh với các top schools của Mỹ. Theo thời gian , motif này trở thành 1 loại đồng phục được các em sử dụng cho bài luận của mình.
Từ khác biệt và ấn tượng , các em đã biến 1 chủ đề và motif trở thành đồng phục và nhàm chán.
Và người Mỹ rất không thích điều này.
Nếu bạn giống người khác cho dù là học siêu giỏi thì bạn vừa không còn là bạn ( chỉ cần có thế thôi là bạn đã có thể trở nên khác biệt và hay rồi ) mà còn cho thấy bạn thiếu hụt trầm trọng 2 điều sau :
1. Tố chất dẫn dắt ( liên quan tới tính sáng tạo và dám mạo hiểm cá nhân - mà tiếng Anh có 1 từ cực hay để miêu tả : Private Enterprise )
2. Khả năng lãnh đạo.
Chừng đó là đủ để ta thấy sự … nguy hiểm và nguy hại của việc … học giỏi kiểu trâu bò của người châu Á trong đó có người Việt chúng ta.
Trong mặt nước của cái ao làng và đáy giếng , vầng trăng nào dường như cũng sáng.
- st

Chuyện… thường ngày

0a0442549ec7647f67e516bf9235cf2f.gif
”Khát vọng thoát nghèo
Hai vợ chồng bác nông dân có mấy trăm mét đất. Thuê thêm vài trăm mét ruộng liền kề nữa hai bác bắt đầu công cuộc làm giàu.
Được sự tư vấn và hỗ trợ của đại lý thức ăn gia súc hai bác được ngân hàng cho vay mấy trăm triệu. Ngày đêm chăm mấy ngàn con gà. Đàn gà không phụ công chủ lớn nhanh như thổi. Đến ngày xuất chuồng thương lái đến trả 46K/kg. Lỗ rồi nhưng cũng phải bán, không thì mỗi ngày thêm 2 triệu tiền cám. Rồi gà lại xuống 45, 42. Bán xong đàn gà tính ra lỗ hàng trăm triệu Chưa hết đến khi lấy tiền thương lái trả tất cả giá 42. Thỏa thuận miệng, gà giao rồi nên đành nuốt nước mắt nhận tiền.Bỏ nuôi gà, chuồng trại bỏ không họ quay sang trồng cây ăn quả. Hết chuối, na giờ lại quay sang làm cam, làm táo. Cứ thế nuôi hy vọng từ khi đặt cây xuống đến khi chặt bỏ đi. Xung quanh bà con ai cũng thế. Cả làng chỉ nghe thấy có ông nào đó tận xã bên năm ngoái trúng vụ táo mấy trăm triệu.
Ánh đèn le lói cuối đường hầm. Ai dẫn họ đi đây, khi mấy chục năm nay người ta vẫn hỏi nhau câu quen thuộc “trồng cây gì? nuôi con gì?”. Mới đây còn ầm ỹ cây macca đổi đời thì hôm qua đã nghe vụ lừa macca Điện Biên hàng nghìn tỷ đồng.
Cuối tuần này lại rét đậm rét hại. Táo lại rụng không người mua.”
– Quang Vinh
Tối qua nghe bản tin thời sự, rau muốn tưới dầu thải. Bác TV đưa lên như thế, hàng trăm gia đình rau muống năm nay mất tết rồi. 
Đành rằng làm thế là không tốt, là ung thư, là chết người… nhưng hàng trăm gia đình ấy sẽ ăn gì tết nay, rồi sau tết, bao nhiêu đứa trẻ sẽ được đóng học phí… tương lai các em có thể sẽ thay đổi từ bản tin ấy. Danh sách Tệ nạn xã hội có thể sẽ xuất hiện thêm những “chuyển biến”. 
Cần hơn cả là những chính sách thực sự có ích cho người dân, đặc biệt là những người làm nông (hiện chiếm gần 50% dân số) 
tumblr_o22torIpGv1qzcciuo1_500
SỰ THA THỨ KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC QUÁ KHỨ. 
NHƯNG NÓ CHO TƯƠNG LAI MỘT CƠ HỘI
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.
Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn!” - Anh ta lại nói - “Cứ kệ tôi!”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh nói - Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?

Có một câu nói thế này: “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.
Tha thứ cho nhau chỗ lỗi lầm
Dù cho kẻ ác độc sâu thâm
Mở lòng bác ái cùng muôn loại
Rộng đức từ bi cả thú cầm
Mang kiếp làm người ai khỏi lỗi
Khoan dung tha thứ được ân thâm
Ta nên thực hiện bòn duyên phước
Tha thứ cho nhau chỗ lỗi lầm
Trích “Diệu - Lý Tuệ Đăng”
Tâm Nguyện

Ừ, tao là đứa chỉ có TIỀN đấy!

tumblr_o2uyauj33x1rvwkv2o1_500.jpg
Ừ, tao là đứa chỉ có TIỀN đấy!
Nhân chuyện lâu lâu lại được ăn bánh sắn, đêm nằm no không ngủ được mà tao nhớ lại chuyện từ hàng 10 năm về trước, khi mà mày chưa biết tao là ai, và tao vẫn là tao.
Các cụ dạy cấm có sai bao giờ “sông có khúc, người có lúc” “ở đời mấy ai học được chữ ngờ”…
Tao sinh ra trong một gia đình chả có gì ngoài sự cần cù và thỉnh thoảng chịu khó. Như cái kiểu mà mọi người vẫn nói “ông bà tao là nông dân, bố mẹ tao là công nhân” nhà không có nổi mẫu ruộng nào vì nông dân nhà tao chỉ có mỗi việc trông ba cái ao của hợp tác xã. Cơ mà bố mẹ tao được cái rất thương hai chị em nên chịu khó nai lưng ra may quần đùi bán, làm tăng ca này nọ, chịu khó lươn lẹo thắt lưng buộc bụng này nọ v.v. mà đời sống của tao cũng không đến nỗi thiếu thốn (hoặc tại tao suốt ngày quanh quẩn ở xó nhà với góc lớp nên chả biết ước mơ gì nhiều ngoài vài cái bánh rán, dăm cái kẹo dừa, một hai bộ đồ chơi lung linh trong tủ kính).
Nhưng cuộc sống đôi lúc nó cũng có tác động to lớn lên cuộc đời. Nhà liên tiếp gặp chuyện không may trong mấy năm liền, công ty mẹ làm phá sản giải thể, bố vì một bài báo viết sai sự thật mà bị bắt nghỉ việc không lương, nhà có người mất… Cả nhà vật lộn cả ngày với nồi bún riêu, bún ngan, bún mọc chân giò, cháo này nọ … mà không thấy lãi. Người thì ốm lăn hết lượt, vậy là, một tiền gà ba tiền thóc. Chị tốt nghiệp ra trường, lương 700,000 đồng/ tháng, cả nhà xoay qua bán dưa cà mắm muối để nuôi nốt tao tốt nghiệp cấp ba.
Tao thi đại học trượt lòi mắt. Chả biết nói gì, tao cắm đầu đi học một trường vớ vẩn để ít ra còn có cảm giác được đi học giống mọi người. Nhưng, nhìn bạn bè đi học hành ở các trường hoành tráng tao ko chịu được, tao muốn làm lại cuộc đời, nên tao đi ôn thi. Thời ấy, một buổi học ở trung tâm giá những sáu, bẩy nghìn, sau tăng lên chín, mười nghìn một buổi nếu mua vé tháng (vé ngày thì đắt hơn, những mười hai, mười lăm nghìn một buổi). Một tháng đi học chừng 20-25 buổi như thế.
Mày thử nghĩ
Bố mẹ tao sáng sáng dậy sớm đi xách tám, chín cân dưa cà, hì hụi cắt thâm tay, muối bán suốt bốn mùa mà mỗi tháng chỉ lãi ra chừng có sáu, bảy trăm bạc. Bố tao lăn đùng ra ốm suốt cả tháng trời, không có tiền không dám đi viện. Nhà tao khó thật sự.
Mỗi ngày tao đi bộ 6 tiếng để đi học (chả có nổi năm trăm con để gửi xe đạp). Có hôm đói quá, ngồi học mờ cả mắt, bạn bẻ cho một nửa miếng bánh sắn mà ngon hơn hết thảy những thứ sang chảnh tao ăn bây giờ.(ngày ấy đứa nào cũng nghèo, chả có gì cho được nhau - So với bây giờ thì đỡ nhiều rồi). Thú thực là nhiều năm rồi tao đi tìm mà chưa tìm lại được hương vị ngày ấy.
Sau buổi hôm ấy, bạn ấy cũng vì điều kiện gia đình mà bỏ học đi làm.
Tao biết mình giao diện tầm thường, quan hệ không có, kỹ năng sống lươn lẹo, luồn lách, nịnh nọt… lại càng không, nên chỉ dám xin chân lao động phổ thông mà cũng không ai buồn tuyển. Mà số tao cũng đen, hai đứa bạn cùng đi xin việc làm bưng bê cho quán ăn, bạn thì được nhận, mình thì về không. Thế nên, đành lăng quăng nhận công việc thời vụ: chạy xe vòng quanh phố vận động sinh đẻ có kế hoạch, phát bao cao su, thuốc tránh thai được 35,000VND/ngày; đi tập quân sự hộ được 100,000 VND/3 ngày; gấp và dán, phơi, đóng thùng phong bì 10,000 cái được 15,000VND;…
Tao dốc hết tiền tiết kiệm để dành bao năm để đi ôn thi, mãi rồi cũng hết, tiền làm thêm chả được bao nhiêu. Có buổi, đắn đo suy nghĩ nửa ngày mới dám mở mồm xin mẹ tiền đi học một buổi mười nghìn đồng, mẹ bảo “có mỗi năm nghìn thôi có được không”, mà bật khóc, “con biết xin đâu cho được năm nghìn nữa bây giờ”
Có lúc, tao túng quá, đi bán máu lấy tiền đóng học phí.
Nhớ hôm Noel năm nào đó, tao vừa đi bán máu xong, mua hẳn mấy cái thẻ học tháng, đang tí tởn thì thấy các bạn mang quà biếu thầy. Cuối buổi, móc bốn túi còn có hai mươi nghìn, tao hoành tráng đi mượn điện thoại, nạp thẻ hẳn 10,000 VND nhắn tin chúc thầy. Lúc ấy tao nghĩ, con chả có quà to, nhưng tin nhắn của con viết từ máu đấy thầy ạ. (Hồi ấy không dám gọi điện, vì sợ chả đủ tiền). Đâu ra, bán máu được ba lần thì tao đỗ đại học. Thế là, lại một chặng đường tiền nong mới…
Mới là một chặng đường tao kể vắn tắt mà thượng vàng hạ cám cái gì cũng phải liên quan đến tiền. Thế nên tao là một đứa lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tiền, mày nghĩ thế cũng được.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...