Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

Ừ, tao là đứa chỉ có TIỀN đấy!

tumblr_o2uyauj33x1rvwkv2o1_500.jpg
Ừ, tao là đứa chỉ có TIỀN đấy!
Nhân chuyện lâu lâu lại được ăn bánh sắn, đêm nằm no không ngủ được mà tao nhớ lại chuyện từ hàng 10 năm về trước, khi mà mày chưa biết tao là ai, và tao vẫn là tao.
Các cụ dạy cấm có sai bao giờ “sông có khúc, người có lúc” “ở đời mấy ai học được chữ ngờ”…
Tao sinh ra trong một gia đình chả có gì ngoài sự cần cù và thỉnh thoảng chịu khó. Như cái kiểu mà mọi người vẫn nói “ông bà tao là nông dân, bố mẹ tao là công nhân” nhà không có nổi mẫu ruộng nào vì nông dân nhà tao chỉ có mỗi việc trông ba cái ao của hợp tác xã. Cơ mà bố mẹ tao được cái rất thương hai chị em nên chịu khó nai lưng ra may quần đùi bán, làm tăng ca này nọ, chịu khó lươn lẹo thắt lưng buộc bụng này nọ v.v. mà đời sống của tao cũng không đến nỗi thiếu thốn (hoặc tại tao suốt ngày quanh quẩn ở xó nhà với góc lớp nên chả biết ước mơ gì nhiều ngoài vài cái bánh rán, dăm cái kẹo dừa, một hai bộ đồ chơi lung linh trong tủ kính).
Nhưng cuộc sống đôi lúc nó cũng có tác động to lớn lên cuộc đời. Nhà liên tiếp gặp chuyện không may trong mấy năm liền, công ty mẹ làm phá sản giải thể, bố vì một bài báo viết sai sự thật mà bị bắt nghỉ việc không lương, nhà có người mất… Cả nhà vật lộn cả ngày với nồi bún riêu, bún ngan, bún mọc chân giò, cháo này nọ … mà không thấy lãi. Người thì ốm lăn hết lượt, vậy là, một tiền gà ba tiền thóc. Chị tốt nghiệp ra trường, lương 700,000 đồng/ tháng, cả nhà xoay qua bán dưa cà mắm muối để nuôi nốt tao tốt nghiệp cấp ba.
Tao thi đại học trượt lòi mắt. Chả biết nói gì, tao cắm đầu đi học một trường vớ vẩn để ít ra còn có cảm giác được đi học giống mọi người. Nhưng, nhìn bạn bè đi học hành ở các trường hoành tráng tao ko chịu được, tao muốn làm lại cuộc đời, nên tao đi ôn thi. Thời ấy, một buổi học ở trung tâm giá những sáu, bẩy nghìn, sau tăng lên chín, mười nghìn một buổi nếu mua vé tháng (vé ngày thì đắt hơn, những mười hai, mười lăm nghìn một buổi). Một tháng đi học chừng 20-25 buổi như thế.
Mày thử nghĩ
Bố mẹ tao sáng sáng dậy sớm đi xách tám, chín cân dưa cà, hì hụi cắt thâm tay, muối bán suốt bốn mùa mà mỗi tháng chỉ lãi ra chừng có sáu, bảy trăm bạc. Bố tao lăn đùng ra ốm suốt cả tháng trời, không có tiền không dám đi viện. Nhà tao khó thật sự.
Mỗi ngày tao đi bộ 6 tiếng để đi học (chả có nổi năm trăm con để gửi xe đạp). Có hôm đói quá, ngồi học mờ cả mắt, bạn bẻ cho một nửa miếng bánh sắn mà ngon hơn hết thảy những thứ sang chảnh tao ăn bây giờ.(ngày ấy đứa nào cũng nghèo, chả có gì cho được nhau - So với bây giờ thì đỡ nhiều rồi). Thú thực là nhiều năm rồi tao đi tìm mà chưa tìm lại được hương vị ngày ấy.
Sau buổi hôm ấy, bạn ấy cũng vì điều kiện gia đình mà bỏ học đi làm.
Tao biết mình giao diện tầm thường, quan hệ không có, kỹ năng sống lươn lẹo, luồn lách, nịnh nọt… lại càng không, nên chỉ dám xin chân lao động phổ thông mà cũng không ai buồn tuyển. Mà số tao cũng đen, hai đứa bạn cùng đi xin việc làm bưng bê cho quán ăn, bạn thì được nhận, mình thì về không. Thế nên, đành lăng quăng nhận công việc thời vụ: chạy xe vòng quanh phố vận động sinh đẻ có kế hoạch, phát bao cao su, thuốc tránh thai được 35,000VND/ngày; đi tập quân sự hộ được 100,000 VND/3 ngày; gấp và dán, phơi, đóng thùng phong bì 10,000 cái được 15,000VND;…
Tao dốc hết tiền tiết kiệm để dành bao năm để đi ôn thi, mãi rồi cũng hết, tiền làm thêm chả được bao nhiêu. Có buổi, đắn đo suy nghĩ nửa ngày mới dám mở mồm xin mẹ tiền đi học một buổi mười nghìn đồng, mẹ bảo “có mỗi năm nghìn thôi có được không”, mà bật khóc, “con biết xin đâu cho được năm nghìn nữa bây giờ”
Có lúc, tao túng quá, đi bán máu lấy tiền đóng học phí.
Nhớ hôm Noel năm nào đó, tao vừa đi bán máu xong, mua hẳn mấy cái thẻ học tháng, đang tí tởn thì thấy các bạn mang quà biếu thầy. Cuối buổi, móc bốn túi còn có hai mươi nghìn, tao hoành tráng đi mượn điện thoại, nạp thẻ hẳn 10,000 VND nhắn tin chúc thầy. Lúc ấy tao nghĩ, con chả có quà to, nhưng tin nhắn của con viết từ máu đấy thầy ạ. (Hồi ấy không dám gọi điện, vì sợ chả đủ tiền). Đâu ra, bán máu được ba lần thì tao đỗ đại học. Thế là, lại một chặng đường tiền nong mới…
Mới là một chặng đường tao kể vắn tắt mà thượng vàng hạ cám cái gì cũng phải liên quan đến tiền. Thế nên tao là một đứa lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tiền, mày nghĩ thế cũng được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...