Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Ở cái tuổi hai mươi mấy con người ta thường nay đây mai đó biết đâu là bến đỗ. Đôi lúc như một con thuyền cứ trôi, trôi mãi trên sông và lượn lờ theo từng cơn sóng. 
Ở cái tuổi hai mươi mấy con người ta có rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. 
Ở cái tuổi hai mươi mấy con người ta cô đơn lắm, cô đơn đến nỗi trở thành một con người khác, lạnh lùng, ít nói, ít cười, dường như chẳng còn là mình nữa. Bởi vì, ngoài hai mươi con người ta trưởng thành phải gách vác những trọng trách, phải mưu sinh để tồn tại. 
Ở cái tuổi hai mươi mấy con người ta ít khi được bên gia đình họ thèm được ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng - Nhưng điều ấy thật khó ! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...