Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017



Cả ngày cứ phải hết mình lo công việc, cũng phải để ý đến cuộc sống của nửa kia.
Đến đêm về mới thực sự thấy, tâm hồn mình cũng đang cần san sẻ, bản thân mình cũng cần được quan tâm.
Tâm hồn tôi từng thật ích kỷ. Sống giữa vô vàn những lo âu của ba mẹ nhưng vẫn hồn nhiên, vẫn hạnh phúc tràn đầy.
Để bây giờ khi lớn lên, khi tôi đã biết cách sẻ chia, khi thật tâm yêu một ai đó khác tôi mới thấy mình rộng lượng thế nào. Để với tới chút cảm giác hạnh phúc thì có lúc tôi phải đứng bằng cả đôi tay.
Như người ta vẫn bảo, càng ngày con người sẽ càng ích kỷ.
Phải. Có lẽ tôi ích kỷ hơn với chính bản thân mình...
Đàn ông ngu thật đấy...mà không khác được!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...