Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017


Bộ phim siêu anh hùng đầu tiên mình coi và bật khóc trong rạp...
Nó không chỉ là một bộ phim, mà là quá trình nhìn lại những nhân vật gắn với tuổi thơ của mình lần lượt nằm xuống, kết thúc cuộc hành trình cam go của họ, trở thành huyền thoại và một phần trong ký ức.
Mình không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy Logan rệu rã từ tinh thần đến thể xác sau ngần ấy năm gồng vai lên gánh chịu những sứ mạng lớn lao để bảo vệ nhân lọai, bảo vệ người đột biến. Để rồi kết cục, những thứ anh cố gắng bảo vệ đều bị tiêu hủy.
Với Logan, sự chậm đi của quá trình lão hóa do tác dụng của healing factor trong cơ thể, không hẳn là một món quà, mà còn là lời nguyền ác độc. Khi chính mắt anh phải sống từng ấy năm để chứng kiến những người mình yêu thương đều lần lượt qua đời, vì mình, do mình hoặc bị chính tay mình giết như Jean Grey.
17 năm, một vai diễn biểu tượng kinh điển dừng lại. Trong đó, ghi dấu thêm diễn xuất tuyệt vời từ ánh mắt đầy nội tâm của bé Laura và nỗi thống khổ tột cùng của người đàn ông có bộ não vĩ đại Charles Xavier.
Hết phim, mình vẫn ngồi lại, bần thần với mớ cảm xúc trong lòng, chờ đợi đến giây phút cuối cùng credit, chờ đợi một cảnh nào đó mà ba móng vuốt sắt sẽ lại xuất hiện... Nhưng không có.
Mọi thứ đã dừng lại.
Và người anh hùng nào cũng cần phải nghỉ ngơi...
nguồn: FB Nguyễn Ngọc Thạch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...