Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Mình dừng lại em nhé !

Anh không có những gì như mọi phụ nữ mong muốn : ban ngày làm xe ôm chạy khắp nơi trong thành phố, tối về bán nước chè ở đầu phố, quần áo lúc nào cũng bẩn thỉu, đầu tóc lúc nào cũng luộm thuộm, tay chân lúc nào cũng chỉ được rửa qua loa. Từ 7h sáng đến 11h đêm cắm mặt ở ngoài đường thì làm gì có thời gian để em làm điểm tựa.
Anh lại càng không có cái được gọi là kiêu hãnh hay tự trọng. Học thì ít đi làm xe ôm và bán nước chè thì hãnh diện với ai.
Anh cũng chẳng biết lắng nghe em nói, cũng chẳng có thời gian suy nghĩ để đưa ra những lời khuyên cho em. Đầu óc anh còn đang bận nghĩ rằng chở khách này đi đường nào cho đỡ tắc mà ngắn, khách uống nước kia hết bao nhiêu tiền mà nhớ. Những cái cao sang xa vời ấy nó quá tầm với của anh mất rồi.
Anh hiểu được mơ ước của em và anh thấy mình không có phần trong đó. Điều anh làm được đó là dấu chặt mọi vất vả kiếm sống vào sâu phía trong con người mình để mỗi khi về tới nhà mẹ cha có hỏi anh cũng vẫn cười "Hôm nay làm cũng được"
Anh lại càng là kẻ không cầu tiến, không khao khát đam mê. Chạy xe ôm thì ước mơ gì - Ngày mai lái tắc xi chăng ? Bán nước chè thì ước mơ ngày mai mở tiệm cà phê hử ? Cơm ăn còn lo từng bữa thì mơ ước gì cao sang thế hả em. Giàu có về tiền bạc là điều chẳng bao giờ ước mơ. Nó không có trong từ điển Sống của anh.
Anh chỉ có biết luôn hổ thẹn rằng mình chỉ có như vậy, thành công thì chưa thấy đâu thế nên ngẩng mặt lên để làm gì. Cúi mặt xuống nhìn đường đi kẻo đâm vào người khác, đếm từng tờ tiền thật cẩn thận để khỏi trả nhầm. 
Anh lúc nào cũng làm em phải lo nghĩ, lúc nào em cũng phải bận tâm. Hôm nay trời mưa hay nắng, đi xe ngoài đường có ai đâm vào không, nửa đêm về nhà nhỡ xe có xịt lốp thì cũng chỉ dắt bộ về mà thôi. 
Anh càng không thể đưa em đi đến những nơi sang trọng vì khi anh vào đấy anh thấy mình lạc lõng. Anh cũng không thể làm em tự hào khi giới thiệu anh với bạn bè em rằng anh làm xe ôm và bán nước chè.
Anh không làm được những điều đó - Tất cả những gì em mong muốn anh chẳng thể làm được.
Anh chỉ có những bộ đồ cũ rích nhưng anh đảm bảo được quần áo của mọi người trong gia đình không bao giờ thiếu.
Anh chỉ có thời gian tạt về nhà để nấu cơm cho gia đình chứ anh không hề có thời gian ngồi cafe.
Cuộc sống anh quá bận rộn với việc lo lắng tất cả mọi thứ của cuộc sống mà chẳng có phút nào cho mình.
Từ điển Sống của anh chỉ có hai chữ Gia Đình.
 Xin lỗi Em, anh chỉ có vậy thôi - Mình dừng lại em nhé !
https://www.facebook.com/dientinh/notes

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...