Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

27,5 điểm. Rớt đại học!


Mấy ngày vừa rồi nghe báo mạng đưa tin rầm rộ về điêm số của các em thi vào ĐH Y. 27,5 vẫn trượt!!! 
27,5 quả thực là một số điểm xuất sắc, không phải ôn luyện một sớm một chiều là có thể đạt được. Các em thân mến, có thể có rất nhiều em ở đây nằm trong số ấy, nhưng các em đừng buồn nhé.
Mặc dù đề năm nay mọi người đều nói là dễ và chưa có tính phân loại cao, nhưng không ai phủ nhận công sức của các em trong ngần ấy thời gian và tất cả được quyết định trong một khoảnh khắc.
Các em ạ, thi Đại học giống như một cuộc chơi, một cuộc chơi lớn trong đời. Và tất nhiên, một khi bước vào cuộc chơi là chấp nhận với kết quả, gật đầu với may rủi, và phải có gắng hết sức, vì thế, kẻ thắng, người thua, kẻ vui, người buồn cũng là chuyện rất bình thường. Đôi khi kẻ được nhiều hơn lại không phải là kẻ thắng các em ạ!
Ngành Y là một ngành danh giá, đồng nghĩa với nó là những yêu cầu mang tính khó khăn thực sự. Các em học cực kì vất vả và căng thẳng, thời gian học cũng dài hơn các ngành khác, về tính chất của ngành, tôi không dám nhắc tới vì không phải chuyên môn, nhưng tôi tin chắc rằng, ngành Y là một ngành cực kì gian khổ.
Nhiều ý kiến đưa ra về việc “ra thêm chỉ tiêu” để các em 27,5 đỡ thiệt thòi ?! Dù rất công nhận kết quả của các em nhưng điều này thực sự không phải là ý tưởng hay. Vì sao?
Thứ 1: Thi Đh là một cuộc chiến. Họ sẽ lấy những người tốt nhất. Nếu các em cũng tốt, nhưng không phải tốt nhất, họ sẽ không nhận các em. Có người than vãn rằng “chỉ khoanh sai một câu” là trượt dù tất cả những môn khác đều rất tốt. Đúng! Liên tưởng đơn giản thế này thôi, trong một ca phẫu thuật, mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, được thực hiện bởi bác sĩ giỏi nhất, nhưng trong một khoảnh khắc, vị bác sĩ ấy đưa con dao mổ hơi chệch đi một chút. Sự sống của người bệnh sẽ biến thành cái chết. mọi thứ quá ư mong manh!!!
Ví dụ này có vẻ như hơi quá nhưng thực sự như vậy các em ạ. Chỉ cần khoanh sai một câu, mọi thứ đã thay đổi. Một ván cờ chỉ sai một nước, từ thắng đã thành thua!
Thứ 2: Chúng ta thiếu những bác sĩ giỏi nhưng những bác sĩ tầm trung bình thì đầy! Thử hỏi xem có ai dám đặt tính mạng của mình và người thân vào tay những bác sĩ, dược sĩ không tên tuổi, không có uy tín? Đầu ra của ngành y không nhiều, nhưng nước ta lại rất thiếu đội ngũ y bác sĩ. Em nào tốt nghiệp ra trường cũng phải cố chen một chân vào bệnh viện lớn, bệnh viên trung tâm, một phần để có nhiều cơ hội nâng cao trình độ, một phần để kiếm tiền dễ hơn. Nhưng không phải em nào cũng đủ dũng cảm xung phong lên miền núi, ra hải đảo phục vụ nhân dân. Thành ra chỗ nào thừa vẫn thừa. chỗ nào thiếu vẫn thiếu!
Tôi có cô chị họ, bố bị bệnh mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con. Từ nhỏ cô ấy đã nuôi ước mơ thành bác sĩ, học chuyên sinh, thi thố đều có giải thành phố, ấy vậy mà thi vào đh lại thiếu mất 1 điểm. Vì nhà khó khăn nên cô ấy nghe lời mẹ, gạt ước mơ làm bác sĩ sang một bên, chuyển về học một trường đh ở địa phương. Năm ngoái một công ty của Nhật sang tuyển chọn thực tập sinh tài trợ học bổng đi Nhật, cô ấy là một trong 2 người được đi. Thử hỏi xem nếu cô ấy ở một trường đh lớn hơn, nhiều người giỏi hơn, nhiều bất công hơn, chắc gì cơ hội đã đến với cô ấy?
Vậy nên mới nói, người thua cuộc chưa chắc đã là người mất mát J
Các em ạ, có thể bây giờ ta mất đi cơ hội vào đại học Y, nhưng hãy nhớ, khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có rất nhiều cánh cửa khác mở ra, và cũng có rất nhiều cánh cửa đưa các em đến những cơ hội tốt hơn nhiều mà các em không biết. Tôi tin là nếu các em thực sự có kiến thức vững chắc và một chút nhanh nhạy, cuộc đời các em sẽ tươi sáng J Đừng để những vấp ngã đầu đời làm tắt đi ý chí và ước mơ các em nhé !
Thân
Trại phó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...