Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Tôi không nghĩ trên đời này ai yêu ai thật lòng mà không muốn tiến tới hôn nhân. Tình yêu vốn là sự gắn kết, hôn nhân có thể xem là cái đỉnh cao nhất mà bất kì ai yêu nhau cũng muốn đặt chân tới.

Tôi nhiều lần bị xem là kẻ cổ hủ, bảo thủ và lạc hậu khi cứ mãi quẩn quanh suy nghĩ “yêu là cưới”. Người ta yêu nhau chẳng cần một lý do rồi đánh mất tình yêu đó như một trò đùa của con trẻ. Khi tình yêu kết thúc,người ta đưa ra hàng ngàn lí do để biện minh cho điều đó, nào tình chỉ đẹp khi còn dang dở, nào hôn nhân là mồ chôn tình yêu…Có biết bao kẻ khi đã nếm trải qua đủ những hí nộ ái ố của tình yêu lại sẵn sàng đánh mất tình yêu mình khi nghe từ “cưới”.

Tôi tự hỏi “yêu không cưới thì để làm gì?”. Kết hôn với người mình yêu thương để thành đôi vợ chồng cùng nhau đối mặt với những vấn đề của cuộc sống thì có gì sai? Có lẽ, người ta yêu nhau thì được nhưng sợ cưới là cưới luôn trách nhiệm, cưới luôn nghĩa vụ,sợ khi cưới mình chẳng thể đèo bồng thêm A, B, Y, Z.

Tôi mãi vẫn vậy, vẫn cổ hủ với suy nghĩ yêu là cưới, chẳng thể chọn lại và càng không muốn chọn lại. Chính bởi khi yêu một người tôi muốn ngày ngày được bên cạnh họ, được chăm sóc, được yêu thương, được cãi vã, được hờn giận, được làm lành,….Tất cả những cung bậc cảm xúc ấy xứng đáng để sống một đời.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...