Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Anh biết nhiều năm về sau nữa, mình có thể sẽ quên đi con đường nào ta đã cùng qua, màu áo em tặng cũng lợt phai và nhăn nhúm trong tủ đồ của nỗi nhớ, những tin nhắn đong đầy lời thương thật thà rồi bị bôi xóa chẳng chút đắn đo… Nhưng sẽ chẳng thể nào quên trong đời đã từng có một người khiến bản thân cứ nhắc đi nhắc lại, nhớ đi nhớ lại, vậy mà không thể nào đừng đi và trở lại để yêu thêm lần thứ hai.
Chỉ còn một cái ôm chầm, chỉ còn bờ vai sũng nước… Để biết rằng được gặp gỡ, được ngồi cạnh nhau và nghe tiếng tim mình đập khẽ, để rồi lặng lẽ buông tay, để rồi thản nhiên thay thế. Âu cũng là một điều tốt đẹp, thật tốt đẹp trong đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...