Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

(Ruby Vân Anh)

Ô kìa nắng, sao em đanh đá thế!
Chút gió cũng buồn chẳng dám luyến lưu em
Em ỷ thế làm ánh lên vạn vật
Nên cứ gắt gao anh chịu mãi thành quen.

Ô kìa nắng, sao em đanh đá thế!
Lỡ đâu anh bực tức bỏ đi
Em bất chợt hóa cơn mưa than khóc
Rồi nín bưng như chẳng có chuyện gì.

Ô kìa nắng, sao em đanh đá thế!
Sắc bằng lăng nở tím một góc trời
Em cứ vô tình khơi màu nỗi nhớ
Có thấy anh buồn cúi nhặt cánh phượng rơi.

Ô kìa nắng, sao em đanh đá thế!
Cứ chói chang, rực rỡ khắp muôn nơi
Hay em muốn giấu nỗi buồn trong đó
Khi thấy anh mãi tìm kiếm mặt trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...