Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Bỏ nắng đi đâu?

Con đường chiều bấp bênh là dốc
Mặt trời đi ngủ rồi…bên kia cành cây cộc…
Mắc hững hờ vạt nắng bỏ quên…

Bỏ gió đi đâu?
Lá cúi đầu…rơi nghiêng nghiêng ánh mắt
Mùa vỡ òa…nắng xiên ngang… dáng ai ngồi góp nhặt
Con gió ủ ê khóc…mùa cứ vỡ …mùa đau

Bỏ Phố đi đâu?
Phố dỗi rồi…tại ai ta biết đấy
Phố ngả nghiêng …hắt bóng chiều run rẩy
Ai về qua phố dáng buồn tênh…

Bỏ đi đâu cho tất cả chênh vênh
Cho nắng quên…cho gió khóc..cho phố nằm giận dỗi
Cho mùa thu cũng thấy mình già cỗi
Giữa lưng chừng lá…thấy cô đơn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...