Thứ Tư, 15 tháng 9, 2021

 

Ánh đèn sân khấu hết nhảy xanh lại đỏ, âm trâm theo giai điệu ma mị riêng của nó. Hàng ghế và nhạc cụ bỏ trống, phủ một lớp bụi mỏng, trông cô đơn như đời một người đàn bà cũ, tịch mịnh nhưng không chút tang thương.

Tôi cứ nhìn nơi đó, chớp mắt không rời, dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi và sân khấu, cả những ký ức vụn vỡ từ lâu về trước.

Đã từng có người, mỗi ngày đều chăm chỉ ngồi luyện tập trước cây đàn piano, bóng lưng thằng tắp, tự tin, kiêu ngạo mà không mất đi phần dịu dàng nồng ấm. Những ngón tay mảnh khảnh bay múa trên từng phím đen, phím trắng. Ngân nga điệu nhạc dịu êm mà tôi đã quên tên. Sân khấu đó dường như được làm riêng cho anh, và cũng chỉ có mình anh tồn tại mà thôi…

Người con trai đó vẫn luôn là một nút thắt trong lòng tôi, một đống bùng nhùng chẳng thể vứt bỏ.

Tôi đối với người chẳng có thứ gọi là tình yêu, đến tình bạn cũng chẳng chạm đến. Nhưng mỗi lần tôi đều rất kiên nhẫn, đợi người đó đàn, hết bài này đến bài khác, hàng giờ đồng hồ chẳng nói một câu chỉ im lặng đợi người ta, ngắm người ta… Thế giới của người đó không phải tôi không rõ nhưng tôi không muốn bước vào, không muốn xáo trộn nó, càng không muốn nhận tổn thương.

Hai năm, cũng có lẽ là ba. Tôi kiên nhẫn đợi nhưng người đó đã chẳng còn kiên nhẫn để đàn…

Đến bây giờ tôi đã chẳng còn nhớ được người đó trông ra sao, đến cái tên cũng đã lãng quên mất rồi. Cảm giác đó không thể nói rõ, chỉ biết trong lòng mơ hồ có cảm giác thân thuộc nhưng lại không muốn lại gần, cảm giác vừa yêu vừa ghét một người. Trái tim giống một kẻ bị cảm, lúc nóng lúc lạnh, đấu tranh kịch liệt. Để rồi chỉ còn lại một tiếng thở dài…

Tôi thấy tiếc nuối, vì ngày trẻ đã lãng phí mất bao kiên nhẫn vào một người như thế. Người đó thậm chí còn chẳng biết, luôn có một vị khách, ngồi sau lưng anh, chăm chú nhìn, chăm chú nghe và chăm chú đợi…

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2021

 


““Một đoạn đường, nếu đi lâu mà không nhìn thấy hy vọng thì nên thay đổi phương hướng. Một sự việc, nghĩ đã nhiều vẫn không mở được nút thắt trong lòng thì nên buông xuống. Một số người, qua lại lâu ngày vẫn không cảm nhận được sự chân thành thì hãy rời xa. Một lối sống, áp dụng một thời gian dài vẫn không tìm thấy niềm vui thì nên chọn cách thay đổi.””

Nguồn: KAROLINE


tôi là tác giả bài thơ

biên trong mảnh giấy dại khờ gửi em

nhưng người chẳng mở ra xem

nghĩ thôi là đã thấy lem lét buồn…

Sài Gòn

Nguồn: Blog : tudue:

 


“Con người đi khắp nơi để chinh phục những ngọn núi cao nhất, những dòng sông dài nhất, sự hùng vĩ của biển khơi, sự đẹp đẽ của những vì tinh tú… mà bỏ qua chính mình không một chút băn khoăn.”

- Thánh Augustin -

Củi đã ướt bên tro tàn bếp lạnh

Nắng dù lên chẳng thể trải hết đường

Ta biết lắm dẫu buồn ta cũng hiểu

Tha thiết này không giữ được yêu thương.

#nguyenngocsang (trung khúc)


Chúng ta đã có ngàn đêm vắng lặng

Hớp trăng mòn, rót trọn bản tình ca

Cũng nếm trải những ngọt bùi chát mặn

Vậy thì sao buông tay dễ như là…


Nguồn: #nguyenngocsang (trung khúc)

Bạn có thể khóc trong chăn, say trong cồn, nhưng không thể mở điện thoại gửi đi những dòng tin không nên gửi.

- 𝘳𝘶𝘢𝘯𝘢𝘯 | Tumblr Vietnam

 

Dù năm dù tháng

Tác giả: Hoàng Phủ Ngọc Tường


 Tác giả: Hoàng Phủ Ngọc Tường

Anh hái cành phù dung trắng
Cho em niềm vui cầm tay
Màu hoa như màu ánh nắng
Buổi chiều chợt tím không hay
Nhìn hoa bâng khuâng anh nói
Mới thôi mà đã một ngày

Ruộng cấy người trông cơn mưa
Ruộng gặt người trông cơn nắng
Chăm lo cánh đồng tình yêu
Anh đếm từng vầng trăng sáng
Thiết tha anh nói cùng trăng
Mới thôi đã tròn một tháng

Mùa xuân lên đồi cỏ thơm
Mùa hạ nhìn trời mây khói
Thu tím chân cầu tím núi
Đông xa ngày trắng mưa dầm
Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói
Mới thôi mà đã một năm

Rồi sẽ một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người

Dù năm dù tháng em ơi
Tim anh chỉ đập một đời
Nhưng trái tim mang vĩnh cửu
Trong từng hạt máu đỏ tươi.

Nguồn: https://www.thica.net/2009/07/06/du-nam-du-thang/

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2021

Lẽ giản đơn

 


Tác giả: Nguyễn Thế Hoàng Linh

đã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật kí:
…ngày mai như ngày hôm nay…

đã bao giờ em hoảng hốt
khi mình bất lực trước mình
và em thấy trong đôi mắt
có gì ứa ra
vô hình

nếu có xin em đừng sợ
thật ra là rất bình thường
tất cả chúng ta đều thế
mỗi khi cần được yêu thương…

Những phút xao lòng - Thuận Hữu

 

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.

Có thể vợ mình những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy như mình có lỗi
Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ

Đừng trách chi những phút xao lòng!

Ai cũng có phút yếu lòng như thế


Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hoá thành người lớn bao dung

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Vì trái tim anh có thừa người khác
Những bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau em

Em biết rằng rồi anh sẽ quên
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường

Đừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương
Ai cũng có những phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau bằng những phút dối lừa.


1996 - Nguyễn Thanh Hà

Bài thơ này đã được phổ nhạc thành ca khúc Một thời đã xa. 

Khi người ta không còn yêu nhau nữa

 


Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay….

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
“Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
“Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?”

DU PHONG

NẾU CHẲNG THỂ

 


Nếu chẳng thể yêu thương thêm được nữa
Thì chia ly là chọn lựa dễ dàng
Đừng níu chi thêm nữa để trái ngang
Duyên chẳng Nợ lỡ làng thôi đành thế

Nếu không thể sớt chia đời dâu bể
Thì người ơi nắm tay để làm gì
Ở bên nhau gắng gượng mãi ích chi
Buông thôi nhé một lần đi dẫu nhớ

Nếu không thể bên nhau chung nhịp thở
Cùng chở che giông tố cuộc đời này
Trao ngào ngọt tự chuốc lấy đắng cay
Thì người ơi kiếp này mình lỡ ước

Nếu không thể quên đi đừng vội bước
Theo người sau trao hẹn ước dối lừa
Bởi ân tình nào phải thứ bán mua
Mà toan tính cợt đùa câu hẹn hứa

Nếu có thể được yêu thêm lần nữa
Em vẫn yêu như thuở ấy đã từng
Vẫn dại khờ Tim trao trọn người dưng
Dẫu vẫn biết tận cùng là nước mắt…!
#ThiênThư

Nguồn: https://buonduyendang.net/2020/03/24/neu-chang-the/

Hẹn Kiếp Sau



Tác giả: Vũ Duy Hiển

Anh ơi! Đã muộn qúa rồi
Khí trái mù u đã rụng vườn người
Và nụ Tầm Xuân đã nở màu xanh biếc
Khi ván đã đóng thuyền
Và con thuyền đã ra khơi rời bến
Khi con sáo đã sang sông
Và giải lụa đào đã vào tay người khác

Anh ơi! Vì trời chẳng cho mình gặp nhau từ trước
Và thời gian đâu quay ngược lại bao giờ
Em đã qua rồi thời con gái mộng mơ
Anh cũng đâu còn bở học làm trăm bài thơ tình gửi tặng
Anh ơi! Mình như hai con tàu tình cờ chung bến
Nhưng mỗi con tàu có một hướng đi riêng
Cãi sao được phận duyên
Thôi anh ạ, trời định sao mình cam phận thế

Nhưng anh ơi! Kiếp sau mình nhớ chờ nhau nhé
Ta quyết đợi nhau ở Nại Hà
Cháo lú cũng sẽ chẳng làm mình quên được
Lời hẹn thề tái hợp của đôi ta

Vũ Duy Hiển (March, 2015)

Đành Hẹn Kiếp Sau

Chẳng biết khi nào gặp gỡ đâu
Mà xây hạnh phúc thỏa mong cầu
Ân bừng ái quyện tình cao cả
Ái rạng duyên lừng nghĩa thẳm sâu


Để những chiều trôi hồn rướm lệ
Cùng bao tối ngẫm dạ rưng sầu
Em à! có lẽ đành ly biệt
Tiếng nguyện nay vùi giữa bể dâu
***
Phạm Thái Vinh

Đành Hẹn Kiếp Sau

 


Tác giả: Nguyễn Quang Long( lưu thủy đối )

Số phận đôi mình tựa cảnh ngâu
Niềm thương quện thắm buổi ban đầu
Vườn loang gió trải giăng tình đượm
Cõi uyển trăng cài ủ mộng sâu


Bởi ước không tròn cam dạ tủi
Vì duyên lỡ nhịp khiến tim sầu
Tơ hồng dẫu biết vời xa cách
Nguyện mãi ghi lòng hẹn kiếp sau.

Nguồn: https://poem.tkaraoke.com/61924/danh_hen_kiep_sau.html

HẸN ANH KIẾP SAU


Thôi nhé! Trong cõi đá vàng
“Yêu là kỷ niệm”… mơ màng, nhớ nhung
Nợ duyên hẹn kiếp sau cùng…
Mong người hạnh phúc tơ hồng trăm năm…


Hoài Vy

Duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi
Nợ này xin hẹn lại người kiếp sau
Tình mình đã lỡ nhịp cầu
Trái tim em nguyện khắc sâu bóng người…


Hoài Vy

Anh đi cưới vợ anh cười
Còn em ở lại với người trong mơ
Tình kia như một bài thơ
Xem xong đừng nhớ, đừng chờ đợi nhau.

ntd

Nguồn: https://hoavien.forumvi.com/t1901-topic 

Nếu có thương xin đừng hẹn kiếp sau


Nếu có thương xin đừng hẹn kiếp sau
Vì lỡ mai Nại Hà cầu lỡ nhịp
Duyên chúng mình làm sao còn nối tiếp
Ai nhớ ai quên chuyện tiền kiếp hỡi người?

Nếu có thương, thương trọn kiếp này thôi
Đừng hứa xa xôi để dành nhiều kiếp khác
Thời gian chuyển xoay và lòng người vốn bạc
Gom góp tin yêu cược lấy một cuộc tình.

Dẫu một lần thương ngắn ngủi tựa bình minh
Mình bên nhau chân thành không gian dối
Em nguyện mang cả đời này đánh đổi
Chẳng cần viển vông chờ đợi mấy kiếp người.

Nếu thật thương cùng nhau mình nên đôi
Chỉ một kiếp thôi trọn ân tình son sắt
Chỉ một kiếp mà keo sơn bền chặt
Hơn hứa hẹn thật nhiều, vừa ngoảnh mặt đã buông tay.

Đừng hẹn nhau ở những kiếp sau này
Hãy trân quý từng phút giây đang có
Dẫu khổ đau, dẫu trái ngang, nghèo khó
Chỉ kiếp này thôi, mình sống thật với mình.
#Kimmi

Nguồn : https://buonduyendang.net/2021/07/13/neu-co-thuong-xin-dung-hen-kiep-sau/

ĐỪNG HẸN KIẾP SAU

Kiếp này đã chẳng có nhau
Hẹn hò chi tận kiếp sau hỡi người
Thôi, nay cũng lỡ duyên rồi
Lá trầu vàng úa, bình vôi khô cằn

Quả cau lăn lóc đầy sân
Cơi trầu lặng đợi một lần lại têm
Cánh hoa khẽ rụng bên thềm
Trầu cau lỡ nhịp chất thêm u buồn

Ngỡ rằng duyên cạn, nợ buông
Ngờ đâu duyên đứt, vấn vương tơ tình
Cũng là một kiếp phù sinh
Long đong vô định, lênh đênh dòng đời

Ừ thôi
Thì cũng đành thôi
Dấu yêu đành gửi vào lời thơ đau
Kiếp này đã chẳng có nhau
Thôi xin đừng hẹn kiếp sau làm gì?

Người đăng: Hoa Cỏ May

Nguồn :http://www.thoidihoc.net/2018/04/ung-hen-kiep-sau.html

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2021

 


Ai đó đã từng nói với tôi rằng: Say là mượn cái vui của ngày hôm sau dành cho ngày hôm nay nhưng từ lúc em bỏ tôi mà đi thì có ngày nào là ngày vui của tôi đâu ???

#Zoe

Nguồn : FanFB NAM+

BẢN HỢP ĐỒNG VĨNH VIỄN

 

Bên bờ sông Hudson ở New York, cách lăng m.ộ của vị Tổng thống đời thứ 18 của nước Mỹ Ulysses S. Grant chưa tới 100 mét, có một ngôi m.ộ của một cậu bé. Bên cạnh ngôi m.ộ có một tấm biển bằng gỗ, ghi lại một câu chuyện như sau:

Ngày 15 tháng 7 năm 1797, có một cậu bé 5 tuổi bất hạnh bị rơi xuống vách núi và t.ử v.ong. Cha mẹ cậu bé vì quá đ.au thương, tuyệt vọng nên đã xây một ngôi m.ộ ngay ở cạnh nơi cậu bé đã qua đời.

Sau đó vì tình hình kinh tế gia đình khó khăn, cha cậu bé đã bất đắc dĩ phải chuyển nhượng mảnh đất này, tuy nhiên, bản hợp đồng có kèm theo một yêu cầu đặc biệt cho người chủ mới: Hãy vĩnh viễn lưu giữ lại phần đất nơi đặt ngôi m.ộ của cậu bé.

Người chủ nhân mới đồng ý với điều kiện này và viết nó vào trong điều khoản hợp đồng. Đã 100 năm qua đi, mảnh đất này chuyển đổi bán cho rất nhiều người, nhưng phần m.ộ của cậu bé vẫn được giữ nguyên ở đó.

Năm 1897, mảnh đất được lựa chọn để đặt làm lăng m.ộ yên nghỉ của Tổng thống Ulysses S. Grant, nhưng điều khiến nhiều người xúc động hơn nữa là m.ộ phần của cậu bé vẫn được giữ lại ở đó và trở thành lăng m.ộ hàng xóm của Tổng thống Grant.

Lại 100 năm nữa qua đi, đến tháng 7 năm 1997, nhân dịp kỷ niệm 100 năm nhân ngày xây dựng lăng m.ộ của Tổng thống Grant, thị trưởng thành phố New York đã tới đây để tưởng nhớ ông đồng thời cho tu sửa lại phần m.ộ của cậu bé. Chưa dừng lại ở đó, ông còn đích thân tự tay viết câu chuyện này lên phần m.ộ của cậu bé để nó có thể lưu truyền lại đời đời cho hậu thế.

Một hợp đồng kéo dài 200 năm đã cho chúng ta thấy một đạo lý làm người rất đơn giản: khi đã hứa, hoặc khi đã giao kèo thì nhất định phải giữ lấy lời dù thời gian hay hoàn cảnh biến đổi như thế nào đi chăng nữa.

(Cre: Kien thuc kinh te)

 


Người ta bảo con gái khó tính quá , dễ làm bạn với cô đơn.

Người ta bảo con gái mạnh mẽ quá , dễ làm đau mình lắm.

Người ta bảo con gái hay cười quá , nhưng có biết bao phiền muộn.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...