Thứ Ba, 20 tháng 8, 2019


- Mày đã ngoại tình? – Bạn thân tôi hỏi.
- Ừ.
- Sao mày làm vậy?
- Tao thấy ở cạnh ảnh khô khan quá. Chỉ là tình tiền. Công việc. Vài bữa đi ăn. Và hết. Bên người này, tao thấy thích thú. Anh ấy chuẩn gu. Tinh tế, thú vị, đối đáp khéo…
- Ừ. Hãy lựa chọn cho đúng.
Tình Nhân hay nói những điều ngọt ngào. Người ấy thích mặc áo khoác da nam tính, gương mặt chữ điền điển trai. Anh khéo léo, tinh tế. Người ấy biến tôi thành trung tâm, rằng anh sẽ quỳ xuống chân tôi.
Tôi cần những điều như thế. Lãng mạn. Những giây phút trong ánh nến. Cuộc trò chuyện khôn ngoan. Ánh mắt Tình Nhân nhìn tôi đau đáu. Anh ấy thật đa tình, và hoàn hảo như chẳng tồn tại.
Hẹn hò với Tình Nhân xong, tôi trở về với người yêu. Anh ngồi trước laptop, chăm chỉ làm việc.
- Nay về muộn thế? – Anh hỏi.
- Em đi với bạn.
- Lại quên giặt đồ kìa cưng.
- Ừa. Tháng này em thiếu tiền trọ…
- Thôi để anh đóng. Vài tháng nữa có khi anh thất nghiệp, em trả lại nhé.
Tôi khẽ cười. Anh vẫn làm việc. Nhà đã dọn sạch sẽ. Thể nào cuối tuần, anh vẫn sẽ càu nhàu.
Từ đó, tôi có hai cuộc sống: Sự thăng hoa, lãng mạn với Tình Nhân. Sự trần trụi, khô khốc của người yêu. Cứ thế, tôi bước qua lại giữa hai ranh giới như kẻ vượt biên.
Một lần, nằm cạnh Tình Nhân, tôi thấy điện thoại người hiện lên tin nhắn. Tò mò, tôi mở khóa.
Đó là lần đầu tiên tôi tò mò Facebook Tình Nhân. Và tất cả khiến tôi tan nát. Hàng loạt những tin nhắn “thả thính” được Tình Nhân lưu trong mục thư nháp. Thì ra, tôi chỉ là quân cờ trong cuộc đời kẻ khác.

Bần thần trong chốc lát, tôi vội vàng mặc đồ, rón rén rời khỏi nhà Tình Nhân. Tôi run rẩy gọi điện cho bạn thân, khóc thật to với nó.
- Tao chỉ muốn được yêu, có những kí ức đẹp. Tao chỉ mong ai đó coi tao là đặc biệt. Đó là sai sao? Tao yêu người hiện tại… Nhưng mà mày biết không? Anh ta không thể nói những lời hợp ý tao, chẳng tinh tế, khô khốc, và chẳng có gì ngoài tiền, nhà trọ, sự nghiệp. Anh ta chỉ có vậy…
Phía đầu dây bên kia im lặng, rồi bạn thân tôi thở dài:

- Người yêu mày khô khốc, hay mày không đủ tinh tế để nhìn thấy sự lãng mạn đó?
Rồi bạn tôi cúp máy, để lại tôi khoảng trống miên man.
Lau nước mắt, tôi trở về với Người Yêu. Trời khuya, anh đã ngủ. Tiếng ngáy khe khẽ vang lên trong căn phòng ấm áp. Trên bàn, anh vẫn để cơm cho tôi. Mùi cá kho hơi khét, nhưng vừa miệng. Canh chua được đậy cẩn thận.
Nhà đã được dọn sạch sẽ. Phía trên bàn, anh đặt ít tiền cho tôi, vì biết tôi đang kẹt lương.
Bặm môi, tôi nằm xuống giường, ôm anh. Người tỉnh giấc, làu bàu lại về trễ. Tôi nói khẽ:
- Hết hôm nay thôi, mai em về sớm.
Rồi anh ôm tôi, lại ngáy vào tai. Nắm chặt tay người, tôi chợt nhận ra anh rất lãng mạn. Đó là những cử chỉ ngọt lịm đời thường. Bát cơm. Dọn nhà. Chia sẻ tiền bạc. Chỉ là, tôi trót phải lòng thứ tình yêu phù phiếm, nhanh nổ nhanh tàn rồi anh – sự bình dị nhưng… khó tìm.
Với tay lấy điện thoại, tôi xóa mọi thứ của Tình Nhân. Trong vòng tay anh, tự nhiên, tôi thấy khoảnh khắc này thật lãng mạn…

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2019



Có hôm tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về những sai lầm của mình. 

Đời người ai mà chẳng trải qua bao nhiêu những sai lầm mới có thể trưởng thành lên được.Quan trọng là bạn làm gì sau những sai lầm ấy

Gục ngã hay tiếp tục bước đi. Đó mới là điều quan trọng.

#Nép
Tôi thích nhìn khuôn mặt hoan hỉ của em mỗi khi tôi cúi xuống và buộc lại những sợi dây giày bị tuột ra.
Tôi thích cảm giác em vòng qua eo tôi bất ngờ hỏi tôi "Anh muốn em giúp gì không?", khi tôi đang lúi húi trong bếp nấu cơm cho em sau một ngày có vẻ như em đã thấm mệt vì công việc.Tôi thích cảm giác em đứng đó, tôi ngồi đây rồi kể cho nhau nghe về một ngày của mình như thế nào? "Tối nay mình đi đâu không em?", "Mình ở nhà đi, anh đọc sách, em nấu ăn".
Tôi biết rằng khi yêu một người phụ nữ hết lòng tôi sẽ không ngại cúi người buộc dây giày cho cô ấy, không ngại vào bếp nấu những món ngon cho cô ấy ăn hay chỉ ngồi để kể cho cô ấy nghe về những câu chuyện của tôi. Miễn là cô ấy vui, tôi biết điều gì mình cũng có thể làm.
Khi đàn ông trưởng thành, hơn bất cứ điều gì khác, họ chỉ mong muốn có ai đó ở bên, để hết lòng yêu thương mà thôi.
#CK

Nếu có yêu thì đừng yêu người như Ngạn.


Nếu có yêu thì đừng yêu người như Ngạn.

Khi Mắt Biếc khép lại người ta thường hay nói về tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan. Nó được xem như là hình mẫu về một tình yêu chân chính. Nhưng tôi ghét tình yêu của Ngạn. 

Trong tình yêu tôi luôn sợ yêu phải một người giống Ngạn, luôn đau đáu một tình yêu với người thương cũ. Luôn đặt hết tâm can dành cho một người không xứng đáng để nhận nó. Khi biết người đó không yêu mình mà vẫn không có dũng cảm để quên, khi đã không có dũng cảm để nói tình cảm của ta dành cho một người thì cũng nên dũng cảm nhìn người ấy ra đi để giải thoát cho chính mình nhưng điều đó Ngạn lại không làm được.

Người ta vẫn thường bảo không đau sẽ không tỉnh, không phũ sẽ không rời chẳng nhẽ yêu đơn phương một người 20 năm không đau sao mà không chịu tỉnh vậy anh ơi !!!

Có lẽ bà Ngạn đã nói sai, người sau này sẽ khổ lại chính là Ngạn. Mọi đau khổ đều là do Ngạn chọn. Khi mọi thứ tưởng rằng đã được ông trời bù đắp lại cho Ngạn thì anh lại chọn cách ra đi bỏ lại Trà Long sau lưng và tương lai của cô còn bỏ ngỏ. Ngạn chọn ra đi trong vội vã nhằm trốn tránh thực tại. Anh đâu có biết rằng trốn tránh không phải là một cách tốt để quên. Vì tất cả nỗi niềm trong tim vẫn nằm im ở đó, đợi anh trở về và chấp nhận hiện tại. Nếu có kiếp sau, xin anh thà làm kẻ phong lưu còn hơn mang kiếp luỵ tình, nha anh.

- Nguyễn Minh Lý -

Theo: Đọc+ I Ảnh phim: Mắt Biếc



Tri kỷ là người hiểu được mình. Trên cuộc đời này mà tìm được một người có thể hiểu được mình thì mình là người có hạnh phúc. Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là khả năng hiểu được mình. Có những người sống trong cuộc đời này mà chưa bao giờ tìm được một người có thể gọi là hiểu mình cả. Dù là con trai hay con gái, trong cuộc sống này nếu mình có thể tìm được một người có khả năng lắng nghe mình, có thể hiểu được những khó khăn, những khổ đau, những ước vọng của mình thì tức là mình tìm thấy nơi người đó một tâm hồn tri kỷ. Tri kỷ là biết nhau, là hiểu nhau.

Con người đi tìm trong đời này một tri kỷ, một người hiểu mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc. Tu tập là làm thế nào để có thể có được cái hiểu. Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được. Khi mình sống với một người có khả năng hiểu mình thì mình có hạnh phúc lắm. Vì cái hiểu là nền tảng của cái thương. Không hiểu thì không thể nào thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn. Nếu cái hiểu không lớn lên, thì cái thương nó cũng không lớn lên, nó dẫm chân tại chỗ.

Trong tình yêu đôi lứa người ta phải cẩn thận. Mình chỉ cần thử nghiệm vài cái là biết người đó có hiểu mình hay không. Mà nếu người đó không hiểu mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương nhiều, xe đẹp, nhà cửa sang trọng, bảnh trai, hay sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi nữa, khi cưới người đó thì mình cũng sẽ khổ suốt đời, như là khổ sai chung thân. Và tình yêu đó là một cái nhà tù.

Tình ban đầu thường rất bồng bột, nóng bỏng, có tính đam mê. Khi con người bị năng lượng của tình chiếm cứ thì họ không được an ổn lắm. Ăn không an mà ngủ cũng không an, họ như đang bị đốt cháy. Tình là ngọn lửa. Người nào qua cầu rồi thì mới hay. Vướng vào chữ tình rồi thì khó an trú trong hiện tại lắm. Cứ nghĩ tới giây phút mình sẽ được gặp người đó, được ngắm người đó, ngồi ngắm đủ no rồi, khỏi ăn. Càng nhiều trở ngại chừng nào thì đam mê đó càng lớn. Trở ngại là chất liệu làm cho tình càng lớn. Dễ dàng quá thì tình không lớn mạnh.

Tình bạn thì không có sự cháy bùng, đam mê như là tình yêu, cho nên tình bạn dễ hơn nhiều. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói rất rõ là tình bạn thì lâu dài, bền chắc, và nuôi dưỡng mình nhiều hơn tình yêu. Cho nên bí quyết là mình phải biến tình yêu lúc ban đầu trở thành tình bạn. Hai người ban đầu là hai người yêu, nhưng từ từ sẽ trở thành hai người bạn. Khi trở thành hai người bạn thì đó là tình yêu đang còn. Còn nếu tình yêu không trở thành được tình bạn thì nó sẽ chết, nó không thành công. Mà sở dĩ tình yêu trở thành tình bạn được là vì mình phát khởi được cái ơn và cái nghĩa. Cái ơn nghĩa đó bắt đầu từ chỗ ý thức được rằng tại sao giữa bao nhiêu người mà người đó lại chọn mình. Và mình biết ơn người đó đã chọn mình. Cái chọn của mình không phải là nhất thời. Sự chọn này phải xảy ra trong một quá trình nào đó, với trí tuệ chứ không phải chỉ với đam mê mà thôi.

Cái người mà khi mình nói cứ cắt lời mình, không để cho mình nói, cứ khoe cái của họ, không có khả năng hiểu được những khó khăn, những khổ đau của mình, không biết lắng nghe mình… muốn nhận ra người đó rất dễ, chỉ cần vài ba phút là được. Đừng để cho mình bị hấp dẫn bởi những cái bên ngoài: Sắc đẹp, địa vị, danh lợi, xe hơi, nhà cửa, lương tiền, bằng cấp… Đừng để cho những cái đó làm cho mình mờ mắt. Hai con mắt mình hãy tỉnh táo để có thể nhận rằng người con gái đó, hay người con trai đó là một người có thể hiểu được mình, và hiểu được mình thì có thể có khả năng thương mình.

Rất rõ ràng như vậy. Đó là tiêu chuẩn của đạo Phật về hạnh phúc, về tình yêu. Những người yếu đuối thường bị hấp dẫn bởi những cái phù phiếm bên ngoài.


- Thầy Thích Nhất Hạnh -

Khi bạn thấy mệt mỏi, hãy nhớ...



Sói đi ngàn dặm để ăn thịt, ngựa đi ngàn dặm để ăn cỏ, cá sống khi bơi ngược dòng, cá chết mới thuận nước trôi xuôi.

Đạo lý trên đời cũng là như vậy...
Có một câu khiến người ta cảm thấy vô cùng tán thán: “Cuộc sống có phải thực sự mệt mỏi ? Mệt mỏi là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho những người đã khuất”.

Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc, khó khăn là bởi vì bạn đang lên dốc.
Khổ mới là nhân sinh.
Mệt mỏi, mới là công việc.
Biến hóa mới là vận mệnh.
Nhẫn nhịn mới là từng trải.
Cho đi, mới là trí tuệ.
Tĩnh lại, mới là tu dưỡng.
Buông bỏ, mới chính là đạt được.
Nếu như lúc này bản thân cảm thấy vất vả, thì hãy tự nói với mình rằng, đường đi dễ dàng chính là đang xuống dốc, mệt mỏi, bởi vì bạn đang lên dốc.
Cuộc đời chỉ là thử thách, sợ gì mà không tiến về phía trước, ngã thì đứng dậy rồi lại đi tiếp! Tương lai tươi sáng đang nằm ở phía trước đợi bạn!

______________
Cuộc sống chưa bao giờ mệt mỏi, có chăng là thái độ, cách nhìn nhận của bạn với nó. Đừng để cảm xúc tiêu cực lấn át lí trí, khiến bạn mất đi động lực cố gắng trong cuộc sống!

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019



Câu hỏi 1: Giới thiệu về bản thân bạn?
- "đứng dậy, xoay chậm 1 vòng, rồi ngồi xuống" Xong, em đã giới thiệu xong.
- Sao em không nói gì để trả lời câu hỏi?
- Ngta bảo trăm nghe không bằng một thấy, chị thấy em đứng đây rồi, thì còn cần em nói làm gì nữa? nếu chưa đủ, chị có muốn sờ vào em không?
Câu hỏi 2: Mục tiêu nghề nghiệp của bạn là gì?
- Lương.
Câu hỏi 3: Các thành tích đã đạt được trong công việc?
- Trong CV có ghi rồi, nếu chị chưa đọc, em sẽ chờ chị đọc, hoặc hẹn gặp lại nhau một buổi khác.
Câu hỏi 4: Kinh nghiệm của bạn trong công việc này?
- CV, CV, CV trước mặt chị đó chị
Câu hỏi 5: Bạn làm cách nào để giải quyết áp lực?
- Kệ mẹ nó
Câu hỏi 6: Mô tả một chút về cách làm việc của bạn?
- Làm việc một cách vui vẻ, nếu không vui vẻ, làm cái gì đó để lấy lại sự vui vẻ rồi làm việc
Câu hỏi 7: Bạn mong muốn gì ở công ty?
- Trả lương đủ tiền + đúng ngày. Cấp trên không làm phiền, đồng nghiệp không sinh chuyện.
Câu hỏi 8: Bạn mong muốn mức lương bao nhiêu?
- Cao hơn hoặc bằng lương đối thủ
Câu hỏi 9: Tại sao bạn chọn công ty chúng tôi?
- Tại chị gọi em tới phỏng vấn mà, hồ sơ ai chẳng nộp nhiều nơi
Câu hỏi 10: Khả năng chịu áp lực trong công việc của bạn?
- Tương đương với mức lương cty chịu chi trả
Câu hỏi 11:Nếu được tuyển dụng bạn sẽ làm gì?
- oh my god, tất nhiên là làm việc rồi
Câu hỏi 12: Bạn nghĩ sao về việc phải đi công tác?
- Vì công việc là đc
Câu hỏi 13: Bạn có câu hỏi nào cho chúng tôi không?
- Còn mấy câu hỏi nữa?
Câu hỏi 14: Vì sao bạn muốn ứng tuyển vị trí này?
- vì tôi không định làm ở vị trí khác
Câu hỏi 15: Điểm mạnh điểm yếu của bản thân là gì?
- Bình thường thì điểm nào cũng mạnh, khi nào lăn ra ốm thì sẽ yếu
Câu hỏi 16: Bạn sẽ hợp tác với chúng tôi bao lâu?
- Thương lượng hợp đồng đã rồi tính
Câu hỏi 17: Bạn nghĩ gì về việc làm tăng ca?
- Nếu cty cũng sòng phẳng nghĩ về tăng tiền
Câu hỏi 18: Theo bạn nên làm việc độc lập hay theo nhóm?
- để xem là cụ thể việc gì đã.
Câu hỏi 19: Sếp của bạn sai, hay cần góp ý bạn sẽ làm gì?
- để sếp của sếp xử lý
Câu hỏi 20: Tại sao bạn lại nghỉ việc ở công ty cũ?
- để làm việc ở cty mới
Câu hỏi 21: Điều gì ở đồng nghiệp cũ khiến bạn khó chịu?
- thở mất oxi trong phòng
Câu hỏi 22: Kể một chút về sếp cũ hay công ty cũ của bạn?
- Sếp cũ là sếp của công ty cũ, công ty cũ là công ty sếp cũ làm việc.
Nguồn: Từ Facebook : Tran Son FB

Cứ đêm muộn, cứ trời mưa, cơn lạnh thưa, gió đưa qua tay áo, chạy xe chầm chậm trên con đường về nhà là lại lên cơn tự kỉ,
... "Tôi sẽ chết vào một ngày nào đấy".
Tôi nghĩ về cái chết nhiều đến nỗi như là thói quen, quen đến nỗi nó không còn chút đáng sợ nào nữa, chỉ là một cánh cửa, tôi tạm thời chưa muốn bước qua.
Ai đó sẽ chết trước tôi, tôi và họ liệu có niềm lưu luyến, tôi và họ liệu có gì khúc mắc... tôi và họ đã tha thứ cho nhau? Và rồi tôi sẽ chết, liệu có còn ai để mình thèm lưu luyến, liệu mình đã kịp tha thứ cho mình.
Những người chết sau, liệu có còn nhớ nhau, liệu có lại gặp nhau, ôn với nhau chuyện ngày còn sống hay bàn về viễn cảnh sau cái chết. Chết rồi, chắc chẳng dễ kiếm chuyện như ngày đang sống lắm lo toan.
Sống tử tế đã khó, chết tử tế còn khó hơn.
Nguồn: Từ Facebook : Tran Son FB


"Em để ý đi, sự kiên nhẫn của đàn ông nhất định có hạn kì. Khi em giận dỗi, anh ta chỉ dỗ dành em đến một mức giới hạn nào đó của mối quan hệ rồi thôi. Chẳng ai rỗi mà bỏ thời gian để ủi an em cả đời.
Lúc mới yêu, đàn ông sẽ dành cho em muôn điều dịu dàng nhất.
Anh ta có thể cất công ngồi cạnh em cả ngày, dù chỉ để nghe em than thở, kể lể về những chuyện không may xảy đến.
Anh ta chấp nhận hoàn thành mọi thử thách mà em đặt ra, đôi khi dù phải băng qua cả chục cây số mưa tầm tã, che chắn cho em khô từng vạt áo, đưa em sạch ráo về tận cửa nhà.
Anh ta nguyện lòng ngồi hàng giờ liền chỉ để giải bày cho em hiểu những điều còn khuất tất, tháo gỡ cho em hết thảy những khúc mắc trong lòng.
Nhưng đến một ngày anh ta chán nản, tất cả tình cảm, sẽ tuột dần đều về vạch số không.
Chẳng một ai đủ nhẫn nại để giải thích em nghe mỗi khi em càm ràm, chẳng còn ai ngồi lại xoa dịu em những nóng nảy và dò hỏi lí do.
Phần lớn, đàn ông ban đầu dồn dập quá thì về sau nhanh nản.
Đàn ông mới quen mãnh liệt quá thì lâu dần cũng nhanh chán.
Anh ta sẽ luôn thấy mệt mỏi nếu em bảo đang dỗi, rồi cũng sẽ bất mãn khi em nói đang hờn.
Đừng thấy anh ta ngừng phân định phải trái - thiệt hơn rồi nghĩ rằng anh ta đang nhân nhượng. Sai rồi! Những lần im lặng và bỏ mặc như vậy, là vì anh ta đã cạn yêu thương.
Mấy hôm đầu quen em, đàn ông lúc nào cũng nép mình để sống trong hình mẫu bạn trai lí tưởng - luôn dỗ dành, luôn chân thành, luôn quan tâm, luôn lo lắng. Nhưng đến lúc anh ta dừng hẳn mọi sự cố gắng, thì câu ngày xưa em nói: “Với em, gặp anh đã là một điều may mắn”, nay cũng bằng thừa.
Sau nhiều lần va vấp, em sẽ tự khắc hiểu, rất nhiều người đàn ông mồm miệng thề hứa sẽ yêu em đến cạn một đời. Rồi đâu chừng sau thời gian ngắn, họ từ bỏ, thì tất cả, cũng chỉ là một thời.
Đâu ai dỗ mãi người con gái cạnh mình em ơi.
Khi họ rời tay, hãy cứ sống vui, cho vẹn cuộc đời..."
St

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...