Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018



Ngày hôm nay, ngay lúc này, tôi đang tự oán bản thân mình. Gã đàn ông để lý trí lấn át cảm xúc trái tim bằng nỗi sợ hãi của chính mình...đang ngày càng chết dần trong cái nỗi sợ hãi day dứt ấy.
Ai cũng có thời trẻ trai, tôi từng yêu, cháy hết mình và kết thúc thì tất nhiên đã lụi tàn. Tôi đã rơi tự do trước cửa thiên đàng, gục xuống và bất lực nhìn người ta chặt đi đôi cánh ước mơ và hoài bão chỉbằng cách bước ra. Cũng đã cạn kiệt cả niềm tin vì lỡ cược hết trong ván bài tình này. Tự hứa rằng sẽ chẳng bao giờ tôi làm vậy với bất kì ai, rồi tự chìm vào cô đơn để làm quen với nó...
Rồi cái vòng lặp ngớ ngẩn cứ bám riết lấy tôi. Bắt đầu bằng việc bất chợt gặp một cô gái mang đầy những thú vị, bỗng bản thân muốn cháy thêm một lần nữa, cũng như cho bản thân thêm cơ hội được yêu.... Rồi vui vẻ, làm ta vui, làm họ yêu ta... Nhưng cứ đến khi một trong hai thể hiện cảm xúc của mình, là kẻ kia lại im lặng. Tôi lại do dự, lại đắn đo trong khoảnh khắc cuối cùng. Và nó lại kết thúc trong cái im lặng đến đáng sợ. Cái vòng lặp ngớ ngẩn chỉ đem lại toàn nỗi thất vọng não nề...
Tự hỏi một thằng như tôi mà cũng đáng để được yêu sao? Có lẽ không. Một kẻ luôn sợ hãi thì không đáng để được yêu. Tôi cứ cố tô thêm những vết mực mới lên một vết mực cũ, chẳng những không làm mờ đi nó mà vô tình khiến nó càng đậm sâu. Không biết là vì tôi sợ hãi hay là vì tôi không chịu tin tưởng đối phương nữa? Tôi sợ tôi lại làm cô gái kia đau như bài học mà kẻ đi trước đã từng dạy cho tôi. Thật ngu ngốc! Và tôi không xứng đáng.
Có lẽ tôi sẽ tự thưởng cho mình một đêm thật ngon giấc, cũng chẳng biết có làm được không nữa. Những lúc như thế này, tôi thậm chí còn chẳng biết mình là ai hay từng là kẻ như thế nào nữa....
#Kato
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn


Một tử tù đang chờ thi hành án, anh cầu xin một điều ước cuối cùng là một cây bút chì và một tờ giấy. Sau khi viết cho một vài phút, anh nhờ nhân viên bảo vệ nhà tù gửi giúp bức thư này cho người mẹ ruột của mình.
Trong thư anh viết ...
Mẹ, nếu có công lý trong thế giới này, con và mẹ nên bị kết án từ hình cùng nhau. Mẹ cũng có tội cũng như con vì những gì con đã làm.
Mẹ hãy nhớ lại đi, khi con ăn cắp chiếc xe đạp của thằng bé gần nhà. Mẹ đã giúp con giấu chiếc xe đạp đó đi để bố không nhìn thấy nó.
Mẹ có nhớ lần con lấy trộm tiền từ ví của người hàng xóm không? Mẹ đã đi siêu thị mua sắm cùng với con.
Mẹ có nhớ ai đã bênh vực con khi con cãi lại bố đến nỗi bố phải bỏ đi không? Bố chỉ muốn sửa dạy con vì con đã gian lận trong bài thi và cuối cũng là con phải bị đuổi học.
Mẹ ơi, lúc đó con chỉ là một đứa trẻ, không lâu sau con đã trở thành một thiếu niên hư nghịch và bây giờ con đang là một tử tù chờ thi hành án.
Mẹ ơi, lúc đó con chỉ là một đứa trẻ con cần được bao biện, nhưng cái thực sự con cần là được sửa trị.
Nhưng thôi, con tha thứ cho mẹ! Con chỉ muốn viết thư này để nó có thể đến được nhiều người khác đang làm cha làm mẹ, với hi vọng rằng, họ có thể nhận ra điều tạo nên người tốt kẻ xấu trên thế giới này là sự giáo dục.
Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống và cũng đã giúp con đánh mất nó.
Đứa con tử tù của mẹ.

"Giáo dục là vũ khí mạnh nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới." (Nelson Mandela)
*Nguồn: Ron Dinh


Một tỷ phú ăn mặc bảnh bao cưỡi ô tô sang trọng đang đi thì gặp 1 gã ăn mày rách rưới và hôi hám. Người tỷ phú đó dừng ô tô lại cầm trên tay số tiền 100 USD đưa cho lão ăn mày và hỏi:
- Nếu có số tiền này ông có sử dụng vào cờ bạc không?
Người ăn mày trả lời: Từ nhỏ đi ăn mày chưa biết cờ bạc là gì
- Vậy có đem đi nhậu không?
Lão trả lời: Đi xin cơm không đủ no làm gì biết tới rượu bia mà nhậu
-Tỷ phú lại hỏi : Vậy ông có biết đàn bà gái gú gì không?!
Lão ăn mày trả lời ăn ko đủ no sức đâu mà gái với gú, từ nhỏ giờ tôi không hề biết đến thứ này.
- Tỷ phú lại hỏi : Thế ông có hút thuốc không?
Lão lại trả lời: Tiền ăn còn không đủ ăn lấy đâu tiền mà hút thuốc
- Người tỷ phú sáng mắt lên và nói:
Vậy ông cất tiền vào đi và lên xe tôi, tôi chở ông đến nhà hàng ăn uống với tôi. Tôi kêu vợ tôi đến để gặp ông.
- Lão ăn mày ngạc nhiên hỏi: Để làm gì cơ chứ
- Người tỷ phú trả lời: Để cho vợ tôi tận mắt thấy được người đàn ông lý tưởng mà cô ấy hay bảo tôi phải làm theo. Để cô ấy hiểu được: Đàn ông mà không biết một trong 4 thứ trên thì chỉ có đi ăn mày mà thôi :v
#haynhucnhoi
ST

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

Màn kịch hay nhất của tôi


Màn kịch hay nhất của tôi 
(Châu Tinh Trì, Chi dịch)
Năm đó cha mẹ ly dị, tôi mới bảy tuổi. Tôi và chị gái Châu Văn Cơ, em gái Châu Tinh Hà cùng được phán quyết cho mẹ tôi Lăng Bảo Nhi nuôi nấng. Ở Hongkong năm 1968, mẹ dắt theo ba đứa trẻ chúng tôi kiếm sống, nỗi gian nan ấy thử nghĩ là biết.
Để duy trì cuộc sống, mẹ một mình làm hai công việc. Mấy đứa chúng tôi đều đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, điều này khiến mẹ rất yên lòng. Nhất là tôi, do thành tích rất ưu tú, được mẹ thương yêu nhất.
Lúc đó ba đứa trẻ chúng tôi đều đang tuổi phát triển chiều cao, do đó bất kể khó khăn thế nào, mỗi tuần, mẹ đều phải cân chút thịt hoặc mua con cá thêm cơm cho chúng tôi. Mỗi khi ăn những bữa “đại tiệc” thịnh soạn này, cơm canh vừa dọn lên bàn, tôi liền bê thức ăn đến bên mình, chuyên chọn thứ ngon để ăn. Chị em gái lại hiểu chuyện hết sức, chưa bao giờ giành với tôi. Nhưng sức ăn của tôi rất yếu, ăn hai miếng là không ăn nổi nữa. Sau đó, tôi bèn bắt đầu càn quấy, vẫn cứ đòi gắp hai miếng, bỏ vào miệng nhai hai cái, lại nhổ vào trong đĩa. Thức ăn tôi nhai qua, chị em gái làm sao còn chịu ăn!
Để không lãng phí, mẹ đành tự mình ăn. Vì chuyện này mẹ không ít lần phê bình tôi, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. May mà biểu hiện các mặt khác của tôi đều rất tốt, ngày tháng lâu rồi, mẹ cũng tùy ý tôi. Con nít mà, làm gì có đứa không nghịch ngợm?
Nhưng có một lần, mẹ thật sự nổi giận, và dạy dỗ tôi một trận ra trò. Lần ấy, hai tháng trời mẹ chưa được phát lương, khó khăn lắm mới từ nhà ngoại xoay được ít tiền, mua mấy cái đùi gà, nướng đến vàng ruộm thơm phức. Thức ăn vừa dọn lên, tôi đã y hệt chú khỉ con bò lên bàn, vừa dùng tay cầm một chiếc đùi gà lên gặm, vừa làm mặt hề với chị em gái. Hơi không cẩn thận, trượt tay, đùi gà rơi xuống đất, dính đầy bụi đất, rơi bên cạnh một bãi phân gà.
Mẹ vừa giận vừa xót, mua mấy chiếc đùi gà này dễ dàng sao? Lại nghĩ đến biểu hiện nghịch ngợm thường ngày của tôi, mẹ lấy một cành dâu, mạnh tay quất tôi mười mấy cái: “Cho con nghịch ngợm nè, cho con không biết trân trọng nè!” Mãi đến khi chị em gái nhào tới che tôi dưới người họ, mẹ mới bỏ cành dâu xuống, ôm ba chúng tôi khóc nức nở.
Khóc một lúc lâu, mới bắt đầu ăn cơm. Mẹ nhặt chiếc đùi gà lên, trụng rửa bằng nước sôi, không nỡ vứt đi, đã tự mình ăn. Đêm đó, mẹ xoa vết thương trên người tôi: “Còn đau không?” “Hết đau rồi.” “Lần sau còn nghịch nữa không?” Trong bóng tối, tôi chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười hì hì: “Ngủ thôi, mẹ, ngày mai con còn phải đi học đó.”
Năm 2001, khi tôi và mẹ làm khách mời của Đài Phượng Hoàng Vệ Thị, lại nhắc đến chuyện xưa này.
“Đúng vậy, lúc đó nó thật sự tinh nghịch lắm! Hoàn toàn không biết cơm canh này có được chả dễ dầu gì, chẳng trân trọng chút nào.” Mẹ cười hiền từ.
“Không, mẹ ơi, con hiểu được trân trọng,” Tôi tiếp lời, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, “Mẹ nghĩ xem, nếu con không làm đùi gà rớt xuống đất, mẹ sẽ nỡ ăn sao? Trong mấy năm đó, có gì ngon, mẹ đều dành hết cho chị em chúng con, hàng ngày mẹ cứ ăn dưa muối hoài! Thế là chúng con mới nghĩ ra biện pháp này, sau khi con nhai mấy miếng thịt đến không ra dáng, chúng con liền có cớ không ăn nữa. Chỉ có như vậy, mẹ mới chịu ăn đó!”
Nghe những lời này, cảm xúc của mẹ trở nên kích động: “Thật ra, mẹ sớm nên nghĩ đến. Con việc gì cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lại cứ ăn cơm là nghịch ngợm như thế chứ?” Mẹ nghẹn ngào rút khăn tay ra lau mắt.
Tôi hai hàng nước mắt rưng rưng mặt mày tươi cười. Trước hàng triệu triệu người xem truyền hình, mẹ con chúng tôi ôm nhau. Vô số người xem cũng rơi lệ vào thời khắc đó.
Tuy tôi diễn xuất vô số, nhưng tôi phải nói, màn kịch hay nhất của tôi, là vào năm bảy tuổi, diễn dịch tình thân chân thành một giọt máu đào hơn ao nước lã, ruột thịt liền tim, khán giả duy nhất, là mẹ tôi.+
http://kensaii.tumblr.com/

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

AI RỒI CŨNG KHÁC



Phía sau mỗi người là câu chuyện khác nhau
Và những nỗi đau đang âm thầm lặng lẽ
Họ giấu tổn thương vào bề ngoài mạnh mẽ
Đôi lúc bất cần cố nở nụ cười tươi!

Hãy đặt bản thân vào vị trí mọi người
Học cách cảm thông và yêu thương người khác
Đã sống trên đời ai chưa từng tổn thương, mất mát
Sao lại vô tình xát muối trái tim nhau?

Bạn có nỗi đau, tôi cũng có nỗi đau
Chỉ là tôi giấu đi, bạn thì mang ra chia sẻ
Cuộc sống mỗi người do chính mình tô vẽ
Đừng tùy tiện buông lời phán xét một ai!

Nếu đến một ngày ai đó đổi thay
Là chuyện hiển nhiên vì cuộc đời là thế
Đừng trách hờn hay oán than kể lể
Vốn dĩ sau này ai cũng khác mà thôi!
-St-


Nỗi buồn của ngày Tết
Là mẹ giục lấy chồng
Mà người yêu chưa có!
Lấy một mình, được không?

Quần áo còn chưa sắm
Ví tiền lại mỏng manh
Bạn bè cứ mời thiệp
Ăn Tết sao ngon lành?

Tết về khi còn bé
Là mừng tuổi có tiền
Giờ bước ra khỏi cửa
Là phải lì xì liền

Ôi trời là sắp Tết
Đang yên… sao lại về ?
Mình làm gì nên tội
Nghe tin này buồn ghê

Nghĩ nhiều, ôi mệt quá !
Có ai nuôi mình không ?
Nhưng đừng đòi cưới hỏi
Còn lâu mới lấy chồng

Mình còn đi du lịch
Mình tự do dài dài
Để còn chơi thỏa thích
Cần thiết gì bờ vai

ĐỜI NGƯỜI CÓ LẠ?



Cuộc đời của mấy thằng đàn ông, nhiều khi lạ lắm. Có nhiều thằng, vì người yêu phản bội mà gục ngã, đầu hàng trước cuộc đời. Đêm, trốn vào góc phòng, úp mặt vào gối. Rồi từ đó cả đời chẳng thể ngóc đầu lên giữa xã hội.

Cũng có nhiều thằng, nhìn người yêu mình lên xe hoa với một gã đàn ông khác, giàu có hơn. Bỏ một đêm thanh xuân nhậu hết mình với đám bạn thân. Rồi sáng hôm sau lại ngẩng mặt lên mà đón nắng mặt trời. Đời nó đã khá hơn nhiều lắm từ lúc em gái ấy đi lấy chồng.

Cuộc sống thì quá nhiều những chông gai, quá nhiều những lần cay mắt. Làm thằng đàn ông muốn mạnh mẽ vươn vai vỗ ngực xưng tên, muốn tìm một vị trí đúng tầm trong xã hội cần nhất là cái tinh thần vượt qua nghịch cảnh.

Những con chó ngày nay được nuôi trong sân nhà là vì mấy ngàn năm về trước đã cúi đầu cam chịu những cái vỗ đầu, những lần vuốt lông, cam chịu được nuông chiều. Cam chịu vì sợ những cơn đói thường trực nơi thảo nguyên. Để rồi từ đó chúng nó mất đi tự do mãi mãi.

Phần lớn những con sói ngày nay vẫn mãi lẩn khuất trong rừng hoang, tự do sải bước là vì mấy ngàn năm trước đã không chấp nhận sự thuần hóa. Để rồi không bao giờ biết cam chịu khuất phục dù chỉ một lần.

Đàn ông sống trên đời tạm thời thiếu cái gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng bao giờ buông bỏ hai từ : ý chí.

Đừng vì một lần thất bại mà mãi mãi cúi đầu.

Đừng vì một lần thất tình mà buông thả thân mình vào những điều sa đọa.

Đừng vì một lần thất vọng với bản thân mà mãi mãi đánh mất đi lòng tự tin của bản thân.

------------
"Cảm xúc là kẻ thù số 1 thành công"  (bản đặc biệt) có chữ ký của TS.Lê Thẩm Dương

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...