Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018



Ngày hôm nay, ngay lúc này, tôi đang tự oán bản thân mình. Gã đàn ông để lý trí lấn át cảm xúc trái tim bằng nỗi sợ hãi của chính mình...đang ngày càng chết dần trong cái nỗi sợ hãi day dứt ấy.
Ai cũng có thời trẻ trai, tôi từng yêu, cháy hết mình và kết thúc thì tất nhiên đã lụi tàn. Tôi đã rơi tự do trước cửa thiên đàng, gục xuống và bất lực nhìn người ta chặt đi đôi cánh ước mơ và hoài bão chỉbằng cách bước ra. Cũng đã cạn kiệt cả niềm tin vì lỡ cược hết trong ván bài tình này. Tự hứa rằng sẽ chẳng bao giờ tôi làm vậy với bất kì ai, rồi tự chìm vào cô đơn để làm quen với nó...
Rồi cái vòng lặp ngớ ngẩn cứ bám riết lấy tôi. Bắt đầu bằng việc bất chợt gặp một cô gái mang đầy những thú vị, bỗng bản thân muốn cháy thêm một lần nữa, cũng như cho bản thân thêm cơ hội được yêu.... Rồi vui vẻ, làm ta vui, làm họ yêu ta... Nhưng cứ đến khi một trong hai thể hiện cảm xúc của mình, là kẻ kia lại im lặng. Tôi lại do dự, lại đắn đo trong khoảnh khắc cuối cùng. Và nó lại kết thúc trong cái im lặng đến đáng sợ. Cái vòng lặp ngớ ngẩn chỉ đem lại toàn nỗi thất vọng não nề...
Tự hỏi một thằng như tôi mà cũng đáng để được yêu sao? Có lẽ không. Một kẻ luôn sợ hãi thì không đáng để được yêu. Tôi cứ cố tô thêm những vết mực mới lên một vết mực cũ, chẳng những không làm mờ đi nó mà vô tình khiến nó càng đậm sâu. Không biết là vì tôi sợ hãi hay là vì tôi không chịu tin tưởng đối phương nữa? Tôi sợ tôi lại làm cô gái kia đau như bài học mà kẻ đi trước đã từng dạy cho tôi. Thật ngu ngốc! Và tôi không xứng đáng.
Có lẽ tôi sẽ tự thưởng cho mình một đêm thật ngon giấc, cũng chẳng biết có làm được không nữa. Những lúc như thế này, tôi thậm chí còn chẳng biết mình là ai hay từng là kẻ như thế nào nữa....
#Kato
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...