Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016


Rít một hơi thuốc.
Khói trắng phả ra cứ nhoà đi, sau khung cửa sổ nơi làm việc là gió giật, là mưa tuôn của cơn bão Mirinae số 01. Dù cho, đàn ông của thế kỷ mới, nói không với thuốc lá là chuyện thường. Nhưng hôm nay, tôi lại đốt như thể mỗi milimet điếu thuốc ngắn lại, là tôi lại bình tĩnh hơn một chút.
Thứ tôi muốn làm bây giờ, chính là buông bỏ tất cả. Phải, chính là buông bỏ tất cả. Đến cả thế giới của tôi, là em, tôi còn buông bỏ được. Vậy thì những thứ vô nghĩa ngoài kia có gì mà tôi không buông bỏ được. Nhưng tôi còn có gia đình để tôi vẫn phải sống.
Rồi ai cũng vẫn phải sống.. vì một lý do.

Rít một hơi thuốc. Khói trắng lại nhoà đi..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...