Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016


Những thằng đàn ông, thật sự họ có một thói "rất xấu". Họ sẽ không bao giờ hết yêu và thôi tò mò về người họ từng coi là tất cả, cho đến khi người đó thật sự có được hạnh phúc riêng.

Có kẻ vì éo le cuộc đời, vì gia đình chối bỏ mà phải lấy người khác. Có vợ, nhưng vẫn chẳng thể hết quan tâm người cũ, vẫn cứ thi thoảng liên lạc, vẫn cứ hỏi thăm...cho đến khi người đó lên xe hoa về nhà chồng.
Hoặc một thằng đàn ông đã không còn cơ hội yêu thương chăm sóc, phải âm thầm dõi theo cuộc sống của người con gái ấy...chẳng thể yêu một ai khác từ lúc chia tay cho đến khi cô ấy gửi thiệp hồng.

Cảm giác đó như trút đi được gánh nặng mà con tim đã phải gồng gánh bấy lâu. Buồn vui lẫn lộn, nhưng trên hết đó là cái thở phào nhẹ nhõm.

"Ngày em bước lên xe hoa, em vẫn đẹp rạng rỡ trong bộ váy cưới cùng nụ cười trên môi. Còn anh vẫn đứng đây, từ xa nhìn tới, chẳng dám lại gần. Anh vẫn đau như cái ngày chúng mình buông lời xa cách, chỉ là anh có chút hạnh phúc cho hạnh phúc của riêng em..."

#Kato
(Dành cho 1 kẻ sắp phải đi dự đám cưới người yêu cũ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...