Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

7cefdfa5jw1epegj8cabsg208w06o7mj (1)
Từ bao giờ, tôi chẳng buồn giải thích với ai. Họ nghĩ tôi làm sao thì tôi cứ để vậy, xấu tốt gì cũng được. Tôi cũng chẳng còn cố níu giữ ai, cũng chẳng bận tâm đến ai nữa. Tôi ước gì, họ nhận ra tôi đã mệt mỏi với những vết thương mà họ mang đến nữa thế nào. Lúc nào tôi cũng tin, tin rằng mình ổn. Tôi cũng không cao cả đến mức để tha thứ và chịu đựng mọi thứ như thế. Cuối cùng, ngoài lặng thinh thì chẳng còn biết làm gì 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...