Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Tôi tin rằng trong số rất nhiều người không ngủ được đều sẽ có một thói quen, ban đầu là nhắm mắt lại, im lặng nhớ về một người, rồi tưởng tượng ra một gương mặt. Nhớ lại lúc trước cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi qua rất nhiều con đường, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, rồi sẽ cười ngây ngô, sau đó thì vô cùng đau lòng.

Có lẽ, chuyện đẹp nhất không phải là lưu lại thời gian, mà là lưu lại trí nhớ, chỉ mong, thời gian vẫn như lúc ban đầu gặp gỡ.

Cuộc đời này ngắn lắm, không có thời gian dành cho việc hối tiếc đâu. Nếu như chưa phải điểm cuối cùng, vậy thì hãy mỉm cười mà tiến về phía trước nhé!

{Weibo / Nhím Jung}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...