Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

thế nhé cà phê
không hờn không giận
dẫu tình lận đận
cũng chẳng trách nhau

rồi sẽ qua mau
người quen thành lạ
ơ, người xa lạ
nay lại thành quen

cuộc sống bon chen
người ta vội vã
mưa chiều tầm tã
chẳng đủ níu chân

chỉ chút phù vân
làm sao giữ gió
bên khung cửa nhỏ
lẳng lặng cà phê

"- ừ thì ta chỉ là một khoảng lặng, một góc nhỏ rêu phong thì hỏi làm sao có thể giữ được cơn gió ngoài kia...
nhiều khi, thở hắt ra một cái rồi lại bảo rằng, ừ gió phải tự do, làm sao mà giữ
cũng đôi khi muốn được như cánh bồ công anh gió lôi đi khắp cùng trời cuối đất!...
đôi khi ..."

nghĩ thoáng một chút đi... để cho cà phê bớt đắng nhóc à. có nhiều chuyện dù muốn dù không thì nó vẫn xảy ra. cũng như ta chẳng thể quyết định nắng hay mưa cho ngày hôm nay nhưng ta là người quyết định cầm ô màu gì ra đường mà...

thế nhé!
-Mặc Nhận Vô Tâm đi!-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...